OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 44

Trợ thủ đắc lực trong công việc của Diêm Xuyên, Hứa Tắc Văn, đã từ chức.

Anh em đã đồng hành cùng anh sáu, bảy năm nay, tình nghĩa đã sớm vượt xa quan hệ công việc, dù không nỡ nhưng anh vẫn tôn trọng lựa chọn của cậu ấy.

Bên cạnh quen thuộc với một người như vậy, đột nhiên đổi một cấp dưới khác, cảm giác mọi thứ đều không đúng.

Tạm thời có một dự án cần phải đi công tác, nếu là bình thường thì A Văn sẽ ra mặt, anh căn bản không cần bận tâm, nhưng lần này lại không thể không tự mình đi một chuyến.

Vợ chồng son đang lúc 'tân hôn' nồng ấm, mấy ngày không gặp mặt nhau, thật sự làm Diêm Xuyên thể hội được thế nào là nhớ nhung như cách ba thu.

Vợ và con ở trên màn hình thấy được nhưng không sờ được, khiến anh nhớ đến phát khổ.

Buổi tối Omega nằm trên giường gọi điện thoại cho chồng, lần đầu tiên phát hiện chiếc giường trong phòng ngủ của họ thật sự lớn đến vậy, một người ngủ thật trống trải.

Nỗi lo lắng chia lìa làm cậu rầu rĩ không vui đỏ hốc mắt, không muốn bị phát hiện, lại trộm đem đầu chui vào trong chăn.

Sau khi xử lý xong công việc, Diêm Xuyên gần như thức trắng đêm đặt vé máy bay gấp trở về, một khắc cũng không muốn ở bên ngoài thêm.

Lâm Thính Vũ nhận được tin tức, vui vẻ đến mức quên cả đi dép lê, chân trần từ trên lầu chạy xuống mở cửa.

“Diêm Xuyên!” Cậu cười lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng tinh, đôi mắt ẩm ướt, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu.

Sắc trời bên ngoài đã sớm đen nhánh, gió bụi mệt mỏi trở về nhà, có một bảo bối vui sướng chào đón như vậy, Diêm Xuyên cảm thấy mình thật là đã tu được phúc khí từ kiếp trước.

Gần như ngay lập tức nhìn thấy người, anh trực tiếp dùng cánh tay nâng người lên ôm lấy, nhắm ngay vào cái miệng nhỏ còn muốn nói chuyện kia hôn lên.

“Ngô…” Thân thể Lâm Thính Vũ đột nhiên treo không, bị hôn đến trở tay không kịp.

Lưỡi ướt nóng linh hoạt của người đàn ông tiến quân thần tốc, chui vào khoang miệng, đuổi theo lưỡi cậu mút lấy, hôn đến vừa tàn nhẫn vừa nặng nề mang theo nỗi nhớ nhung nồng hậu.

Cậu chỉ phản ứng trong khoảnh khắc, liền vòng lấy cổ đối phương, ngây ngô đáp lại.

Diêm Xuyên vừa hấp thu nuốt lấy vị ngọt lành trong miệng cậu bé, vừa tùy tay ném chiếc cặp công văn ở một tay kia xuống sô pha, ôm người nhanh chân đi lên lầu.

Một đường hôn đến phòng ngủ, lại tiến vào phòng tắm, hơi nước bốc lên.

Không lâu sau, Lâm Thính Vũ được nhẹ nhàng đặt lên giường, hai má cậu đỏ ửng, ý thức mê ly, môi đã sưng đỏ, trên cổ mang theo dấu hôn vừa mới được gieo, khóe mắt phiếm nước mắt thở hổn hển.

Chờ đến khi tỉnh táo lại một chút, người đàn ông mặc áo tắm dài đột nhiên rời khỏi người cậu.

Điều đó làm cậu hoảng hốt trong nháy mắt, theo bản năng giữ chặt bàn tay to vừa rời khỏi mình.

“Anh đi, đâu thế?” Cậu giọng nói mềm mại, ủy khuất hỏi.

Ánh mắt Diêm Xuyên một lần nữa rơi xuống người cậu bé đầy ắp anh trong mắt, cúi người hôn hôn trấn an: “Anh đi lấy bao cao su.”

Cảm giác đã bị khơi dậy, hô hấp hỗn loạn, Omega có chút mơ hồ rầm rì không cho.

“Đừng đeo…”

“Không được.” Người đàn ông không hề nghĩ ngợi từ chối: “Em sẽ mang thai,” nói rồi hôn lên trán trắng nõn của cậu, dỗ dành: “Ngoan bảo bối, chờ tôi.”

Chờ Diêm Xuyên lần nữa trở về, Lâm Thính Vũ đã gần như lấy lại lý trí, mở to đôi mắt ngấn nước, bất an nhìn chằm chằm người đàn ông.

Họ đã có một thời gian không tiến đến bước thực chất kia, không khỏi có chút khẩn trương sợ hãi.

Đặc biệt là nhìn thấy sự xâm lược trong đáy mắt người đàn ông, làm cậu cảm thấy mình giống như một con thỏ vừa vào miệng sói.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Diêm Xuyên thu hết vẻ biểu cảm nhỏ bé kia của cậu bé vào đáy mắt, cố ý đem thứ vừa lấy tới ngậm vào miệng mình, ghé sát tai, giọng khàn khàn mang ý cười nói: “Bảo bối, giúp chồng xé ra.”

Omega co rúm lại, đỏ mặt ngoan ngoãn làm theo.

.

Đèn phòng ngủ chính sáng đến khuya.

Thân hình mảnh khảnh đơn bạc như thiếu niên, nửa tựa vào người đàn ông cao lớn cường tráng.

Hai người bên hông che lại chiếc chăn điều hòa có hoa văn gấu nhỏ ấu trĩ.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Lâm Thính Vũ phủ một tầng sương, mím môi giảm bớt dư vị, và ỷ lại vùi khuôn mặt vào bờ vai rộng lớn kia cọ cọ.

Cánh tay Diêm Xuyên ôm chặt vòng eo người trong lòng, môi mỏng cố ý vô tình khẽ chạm vào thái dương đang rịn mồ hôi của cậu.

Tận hưởng sự ôn tồn của giờ khắc này, Diêm Xuyên lại nghĩ đến chuyện gần đây vẫn luôn bận tâm.

Bàn tay xoa xoa tấm lưng bóng loáng của cậu bé, ôn nhu hỏi: “Tiểu Vũ trước kia có đi học qua không?”

Lâm Thính Vũ sững sờ, phản ứng chậm nửa nhịp, ánh mắt trở nên thanh minh, phản ứng bản năng là tự ti về học vấn của mình, có chút không biết mở miệng như thế nào, trong lòng phát chát.

“Sao lại, đột nhiên hỏi, cái này nha?” Hai tròng mắt cậu bất an chuyển động.

Tuy rằng trong nhà rất nghèo, nhưng bà nội cũng có cố gắng nuôi cậu đi học, lên cao nhị thì bà nội sinh bệnh qua đời.

Cậu bỏ học giữa chừng, tiền thuốc men như một ngọn núi lớn đè trên người cậu, tự nhiên là không có cơ hội tiếp tục học, sau này, cậu liền tới nơi này.

Mối quan hệ thân mật khăng khít của hai người giờ phút này, Omega cũng không giấu giếm, đáng thương vô cùng kể ra những chuyện quá khứ đó.

Diêm Xuyên nghe mà đau lòng không thôi, âm ỉ khó chịu, hận mình không thể sớm hơn một chút quen biết cậu, không thể sớm hơn một chút cho bảo bối của anh cuộc sống áo cơm vô ưu.

“Anh không được, chê bai em, không có học thức!” Lâm Thính Vũ rũ đầu, ngữ khí khó chịu, không có chút tự tin nào ra lệnh.

Cái đầu nhỏ này lại nghĩ cái gì đâu, Diêm Xuyên bất đắc dĩ ôm người càng chặt, đáy mắt mang theo tình yêu: “Anh sao có thể, anh chính là muốn hỏi em một chút, có nguyện ý đi học không? Học đại học.”

Mắt hạnh Lâm Thính Vũ chợt trợn tròn, xác định mình không nghe lầm sau, trong đầu như có pháo hoa nổ tung.

Cậu 'cọ' một cái rời khỏi cái ôm của người đàn ông ngồi dậy, n.g.ự.c trắng nõn và lưng trần che kín dấu hôn, hoàn toàn không ý thức được mình không có vật che chắn.

“Thật sao?!” Cậu dị thường hưng phấn, biểu tình kinh hỉ, con ngươi sáng lấp lánh: “Em có thể, đi sao?”

Trong lòng trống rỗng đột ngột, Diêm Xuyên có chút khó chịu. Sự chiếm hữu mười phần lại khiến anh lần nữa bắt người trở về ôm chặt.

“Đương nhiên là thật, chỉ cần em muốn, chồng em cái gì cũng có thể làm được.” Anh thuận thế nhéo khuôn mặt trắng nõn của cậu bé:

“Nhạc Nhạc có bảo mẫu, anh cũng sợ em ở nhà buồn chán, đi thể nghiệm cuộc sống không giống nhau cũng tốt.”

Omega chớp mắt suy nghĩ một chút, có lý, mỗi ngày cậu ở nhà ngoài nhớ anh thì là nhớ anh, đi học khẳng định sẽ rất phong phú.

Tiểu ba ba sau khi cân nhắc kỹ, kích động gật đầu như giã tỏi.

 

back top