OMEGA NÓI LẮP XUYÊN ĐẾN NƠI KHÔNG CÓ ABO, LẠI VÔ TÌNH MANG THAI VỚI LÃO ĐẠI

Chương 45

Nếu đã hứa với vợ nhỏ, vậy phải nhanh chóng đưa vào lịch trình.

Diêm Xuyên sắp xếp là một ngôi trường chuyên về ngành nghệ thuật, vừa vặn Lâm Thính Vũ đối với mảng thiết kế manga anime này cảm thấy hứng thú, liền để cậu đi học cho vui.

Học kỳ này đã qua đi hơn nửa, muốn dành chút thời gian cho cậu chuẩn bị, liền thương lượng cho cậu nhập học giữa chừng, coi như là xếp lớp học tiếp.

Ngôi trường này cũng chủ trương một sự nhẹ nhàng, chương trình học không nhiều lắm, học phí không rẻ, đều là con cái nhà có tiền, có thể đổi trắng thay đen, tương lai tốt nghiệp không cần vì công việc mà lo lắng. Rốt cuộc muốn đi theo hướng nghệ thuật, vẫn cần chút tài lực.

Tân sinh viên yêu cầu cố ý không làm đặc biệt đãi ngộ, nên thế nào thì cứ thế đó, Diêm Xuyên cũng mặc kệ cậu, dựa theo ý tưởng của cậu mà làm.

Phòng ngủ sớm đã được phân phối ngay từ lúc mới nhập học, Lâm Thính Vũ tạm thời được sắp xếp ở cùng với ba nam sinh khoa biểu diễn trong một tòa nhà.

Một tòa ký túc xá có bốn phòng bốn người, ký túc xá của họ vừa vặn có người xuất ngoại du học, liền còn trống một phòng.

Để có thể hòa hợp với bạn cùng phòng, Omega hứng thú bừng bừng vận dụng 'quỹ đen' của mình, chọn cho bọn họ mỗi người một món quà gặp mặt.

Vẫn là Diêm Xuyên đi cùng cậu đi mua.

Cậu từ nhỏ đến lớn không có bạn bè gì, cho nên đặc biệt chờ mong cuộc sống học đường lần này.

Đêm trước ngày báo danh, cậu càng hưng phấn ngủ không yên, hành lý thu thập một đống lớn, tối muộn mặc áo ngủ ngồi trên giường, nghĩ cái này nghĩ cái kia, miệng liền không ngừng nghỉ.

“Anh nói, em có thể cùng, bọn họ, ở chung tốt không?” Lâm Thính Vũ ôm gối nghiêng đầu, thấp thỏm hỏi người đàn ông.

“Đương nhiên có thể.” Diêm Xuyên đầy mắt sủng nịnh, bưng ly sữa bò nóng tới gần: “Bảo bối của anh đáng yêu như vậy, ai mà không thích? Uống hết sữa bò đi, lát nữa nên ngủ.”

Omega cong mày cong mắt cười hắc hắc, rất vừa lòng với câu trả lời này, ngoan ngoãn uống xong sữa bò, liền súc miệng bằng nước ấm chồng mới rót.

Hai người ôm nhau chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cậu lại nghĩ đến điều gì, ngẩng khuôn mặt nhỏ trong n.g.ự.c người đàn ông: “Thế nếu, Nhạc Nhạc, nhớ em, làm sao bây giờ?!”

Đôi mắt đen vừa nhắm lại của Diêm Xuyên lần nữa mở ra, che lại bàn chân lạnh lẽo của cậu bé, bất đắc dĩ trả lời: “Nhớ thì về, dù sao cũng không xa, nửa giờ xe chạy.”

Xong rồi nhìn dáng vẻ đáng yêu hoạt bát này của cậu, nhịn không được thấu lên trêu chọc: “Thế nếu chồng em nhớ em thì làm sao bây giờ?”

Lâm Thính Vũ nhe răng cười, trong lòng ngọt lịm, cậu làm nũng dường như ôm lấy khuôn mặt anh tuấn trước mắt, dùng sức hôn một cái.

“Vậy thì anh liền, tới trường học, đón em thôi!”

Diêm Xuyên hôn lại cậu, cười đáp: “Tốt thôi!”

“Làm gì, lại học giọng, em nói chuyện...” Omega ngượng ngùng chui vào lòng người đàn ông.

.

Ngày hôm sau, người muốn đi học và người muốn đi làm đều dậy sớm.

Diêm Xuyên có một cuộc họp khẩn cấp phải mở, dặn dò A Võ vài câu, vội vàng hôn biệt vợ nhỏ đi công ty.

Lâm Thính Vũ tự mình cho con trai uống sữa bột xong, cũng phải nói lời tạm biệt với tiểu bảo bối.

“Nhạc Nhạc, ba ba đi, đi học đây ~” Cậu nhẹ nhàng lay lay cánh tay nhỏ của con trai.

Nhạc Nhạc đang được bảo mẫu ôm, nước mắt lưng tròng nhìn ba ba, dường như biết gì đó, bàn tay nhỏ vươn ra muốn ba ba ôm.

Lâm Thính Vũ trong lòng chua xót mềm nhũn, lại bầu bạn với con trai một lát mới lên xe rời đi.

Ngày đầu tiên báo danh không có tiết học, cũng không có chuyện gì.

Trường học náo nhiệt phi thường, rộn ràng nhốn nháo, chỉ cần đi trong đám người đều cảm thấy mình tràn đầy sức sống, tràn ngập khát khao đối với tương lai.

Khắp nơi đều là một trạng thái vui vẻ hướng về phía vinh quang, các bạn học sau một kỳ nghỉ không gặp, tụ tập cùng nhau có nói không hết lời.

Học trưởng chuyên trách tiếp đón đặc biệt nhiệt tình giúp cậu xách hành lý, trên đường còn có không ít câu lạc bộ chiêu tân, dáng vẻ các xã trưởng ra sức mời chào tân sinh viên đặc biệt thú vị.

Xung quanh toàn là bạn cùng lứa tuổi, Lâm Thính Vũ đã rất lâu rất lâu không cảm nhận được bầu không khí này, trước kia cho dù có, cũng không giống với cái tinh thần phấn chấn bồng bột này.

Để không làm chậm trễ thời gian của học trưởng, cậu dù có tò mò, có nóng lòng muốn thử, cũng không dừng lại trên đường, đi theo một đường đến ký túc xá của mình.

Sau khi nói lời cảm ơn với học trưởng, cậu nhờ A Võ giúp đỡ sắp xếp đồ đạc.

Những thứ này chính cậu cũng có thể độc lập hoàn thành, tùy tiện làm một chút liền bảo người đi.

Ba người bạn cùng phòng khác hẳn là có việc đi vắng, đồ đạc của bọn họ đặt một ít ở phòng khách, cửa phòng cũng không đóng kỹ.

Lâm Thính Vũ một mình ngân nga một điệu nhạc nhỏ, vừa mới trải giường xong, liền nghe thấy một trận tiếng nói chuyện vui cười.

Cậu khẩn trương trong nháy mắt, thò nửa thân thể ra ngoài.

Là bạn cùng phòng của cậu đã trở về, dù sao cũng là khoa biểu diễn, vóc dáng đều rất cao, cũng rất gầy, ngày thường hẳn là không tập thể hình, nhìn không có chút cơ bắp nào.

Điều này làm Lâm Thính Vũ trong lòng nhẹ nhàng đi không ít, mọi người đều là 'gà luộc' như nhau, ai cũng đừng chê cười ai.

“Các cậu, khỏe nha,” cậu lộ ra nụ cười đoan trang, cố gắng không nói lắp chào hỏi: “Tôi là, người mới tới.”

Ba người vốn đang đùa giỡn lập tức im lặng như tờ, nhìn về phía cậu bé thấp hơn mình một đoạn, lớn lên giống một tiểu bạch kiểm.

Họ đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, lại trao đổi ánh mắt với nhau, có chút xấu hổ ha ha hai tiếng, rối rít đáp lại: “Cậu khỏe cậu khỏe.”

Lời đối đáp làm Lâm Thính Vũ thả lỏng không ít, cậu đã nhớ kỹ đặc điểm của mấy bạn cùng phòng trước khi đến, người đẹp nhất kia hẳn là trưởng phòng ký túc xá của họ, tên là Lý Điềm.

“Các cậu chờ một lát, tôi một chút!” Omega hưng phấn nói xong, xoay người vào phòng.

Lấy ra lễ vật đã chuẩn bị từ trước, dựa theo thái độ lễ phép, trước đưa cho trưởng phòng, rồi sau đó đem cho hai bạn cùng phòng khác.

“Sau này xin, chỉ giáo nhiều hơn!” Cậu cười đến thẹn thùng.

Ba người nhận được lễ vật, nhìn thấy logo trên hộp đóng gói, ánh mắt có thể thấy được sáng lên, vội vàng nói lời cảm ơn, giữa họ lại trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý, có một loại quái dị không thể nói thành lời.

Lâm Thính Vũ không chú ý tới những điều này, chỉ cho rằng bạn cùng phòng đều hữu hảo tiếp nhận mình.

Tiếp tục trò chuyện giao lưu với họ vài câu sau, biết được mình còn phải đi tìm giáo viên một chuyến, liền lại vui vẻ ra cửa.

Giáo viên chủ nhiệm cũng rất nhiệt tình với cậu, quan tâm hỏi thăm, dặn dò cậu có không khỏe hay cần giúp đỡ gì cứ việc tìm thầy.

Tóm lại ngày đầu tiên cuộc sống học đường, trải nghiệm phi thường không tồi.

Trên đường trở về, còn nhận được tin nhắn Diêm Xuyên vừa họp xong gửi tới, hỏi cậu tình hình thế nào.

Omega mím môi cười, nhấn vào biểu tượng ghi âm trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Diêm Xuyên, các bạn cùng phòng, đều rất tốt đó, giáo viên cũng, đặc biệt tốt!”

Cậu nói xong, vừa vặn đi đến cửa ký túc xá, còn chưa mở cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện của mấy nam sinh truyền ra từ bên trong.

“Lâm Thính Vũ?” Một trong số đó ngữ khí chua ngoa: “Người này địa vị gì, ra tay hào phóng như vậy? Chưa từng nghe nói nhà có tiền nào họ Lâm, trong nhà còn có một tiểu thiếu gia.”

“Ai biết được,” người khác tiếp lời: “Nghe nói là sinh viên xếp lớp, chắc phải tốn không ít tiền mặt đi. Mà nói đến, các cậu có chú ý không, mặt cậu ta vừa nhỏ vừa trắng, vẻ ngoài gầy gò yếu ớt thanh thuần, lớn lên ẻo lả, đậu má, không phải là gay đó chứ?!”

“Cũng thật có khả năng, cậu nhìn cách ăn mặc của cậu ta, toàn thân sạch sẽ đến nỗi không có chút đàn ông nào.”

“Chậc, thật ghê tởm.” Trưởng phòng Lý Điềm lên tiếng, ngữ khí chán ghét không thể giấu được sự tự luyến: “Tôi còn sợ cậu ta coi trọng tôi, tôi đây không đi cửa sau.”

“Cậu đừng nói vậy Lý ca! Cậu xem quà này cậu ta đều là người đầu tiên đưa cho cậu, cậu ta sẽ không phải là nhắm vào cậu đó chứ? Hai người bọn tôi chỉ là tiện thể thôi!” Người nói chuyện ban đầu ngữ khí khoa trương, cười hì hì miệng đầy mê sảng.

Sững sờ tại chỗ, nghe toàn bộ cuộc đối thoại của ba người này, tâm trạng vui vẻ của Lâm Thính Vũ từng chút từng chút chìm xuống.

Cậu nhìn ba chữ 'Vậy là tốt rồi' Diêm Xuyên gửi trên màn hình, có một loại nghẹn ngào không biết làm sao.

 

back top