Địch Bá Kim tức giận, Vu Trăn ngơ ngẩn mà lắc đầu: "Tôi không phải ý tứ này..."
"Vậy cậu là có ý tứ gì?"
"Tôi..."
Vu Trăn nói không nên lời, cậu tìm không thấy một cái lý do nào mà mình xứng đáng, giống như là giải thích thế nào đi nữa cũng sẽ làm hành vi của Địch Bá Kim biến thành làm chuyện dư thừa.
"Không nghĩ ra được liền chậm rãi nghĩ, khi nào nghĩ kỹ rồi lại nói chuyện với tôi."
Địch Bá Kim nói được thì làm được, ngay cả thuốc cũng không cho Vu Trăn bôi, tìm bác sĩ đến tiện thể xem một chút thương tình.
Bác sĩ nhìn quen bệnh nhân, so với cái này nghiêm trọng còn nhiều hơn nhiều, xuống tay tự nhiên cũng không hề lưu tình chút nào, Vu Trăn xem đến run.
Anh ngủ khi không thể nằm thẳng, chỉ có thể nằm sấp hoặc là nghiêng.
Vu Trăn phía trước sợ anh quá mệt mỏi nên làm cho anh một chiếc giường chăn mượn lực có thể thoải mái một chút.
Khi anh muốn nghiêng người chính là hướng về phía Vu Trăn.
Hiện tại anh như cũ hướng tới Vu Trăn, Vu Trăn phân không rõ anh rốt cuộc còn giận hay không, ngủ cũng ngủ không được luôn muốn nhìn về phía Địch Bá Kim.
Bỗng nhiên đối diện với đôi mắt đang mở của Địch Bá Kim, Vu Trăn cả kinh, buột miệng thốt ra nói: "Tôi biết sai rồi."
Địch Bá Kim chớp chớp mắt ý bảo cậu tiếp tục nói, Vu Trăn nghĩ nghĩ nói: "Tôi không nên xin lỗi anh, anh đã cứu tôi cũng không phải làm chuyện dư thừa, tôi thực cảm tạ anh."
"Còn có đâu?"
Vu Trăn trầm tư, cậu nghĩ không ra còn có cái gì là đáng giá để Địch Bá Kim tức giận, em trai cậu đã nhận được trừng phạt xứng đáng, bao gồm cả cha cậu cũng vậy.
"Cậu lại đây một chút."
Vu Trăn hôm nay phá lệ nghe lời, hướng về phía Địch Bá Kim nhích lại gần nghiêng người nhìn anh, chăn của Địch Bá Kim chỉ có thể đắp đến bên hông.
Cậu theo bản năng mà muốn kéo cao một chút, bắt được đi mới nhớ tới, chỉ đành tại chỗ dịch dịch.
Địch Bá Kim bắt lấy tay cậu, Vu Trăn liền bất động.
"Cậu không nên không xem mình ra gì, chỉ bởi vì không có người nhà yêu thương, thậm chí bị họ làm tổn thương, cậu liền cũng có thể không để bụng chính mình sao?
Cậu càng nên ích kỷ mà yêu chính mình, dụ dỗ tôi đi yêu cậu, tìm mọi cách mà làm tôi thương cậu sủng cậu, thậm chí cầu xin tôi một chén nước tạt trở về, họ đem cậu coi như công cụ, cậu phải đáp trả, đã hiểu chưa?"
Vu Trăn nghe ngốc, vẻ mặt trống rỗng của cậu xem đến Địch Bá Kim một trận xót xa, chẳng sợ cậu sống ở vũng bùn cũng không có nghĩ tới làm tổn thương người khác, trên người không có gai nhọn làm sao bảo vệ chính mình.
"Lần sau gặp lại loại chuyện này, biết nên làm như thế nào sao?"
Vu Trăn còn ngây ngốc, theo lời anh nói đáp: "Tạt trở về?"
Địch Bá Kim rầu rĩ mà cười: "Không đúng, là tới tìm tôi, tôi hợp sức thay cậu tạt."
Vu Trăn phản ứng lại cũng đi theo cười, hốc mắt hơi hơi cay, Địch Bá Kim lấy chiếc chăn dựa trên người ra làm Vu Trăn gần thêm một chút, cuối cùng cả người đều dựa vào ở trên người Vu Trăn.
Vu Trăn để mặc cho anh dựa vào, mặc kệ nói như thế nào Địch Bá Kim đều là vì cậu mới bị thương, Địch Bá Kim hiện tại muốn cậu làm cái gì đều được.
Hai người họ dựa vào cực gần, Vu Trăn ngay từ đầu cúi đầu xem cánh tay Địch Bá Kim vắt ngang trên eo cậu, qua một lát lại ngẩng đầu xem mặt Địch Bá Kim, anh đang rũ đầu xem cậu, tầm mắt dính lên liền không phân ra được.
Lúc Địch Bá Kim cuối người xuống, Vu Trăn ngoại trừ một chút hoảng cũng không có trốn, thẳng đến cái hôn nhẹ nhàng dừng ở trên môi cậu, nhợt nhạt mà đè ép vài cái, sau đó Địch Bá Kim bỗng nhiên vươn đầu lưỡi tách ra môi răng cậu, Vu Trăn ngơ ngác mà há miệng, bị Địch Bá Kim mang theo trao đổi hơi thở cho nhau.
Đây là lần đầu tiên cậu cùng Địch Bá Kim hôn môi theo đúng nghĩa đen, trong đêm tối yên tĩnh, không có ngượng ngùng cùng tình dục, chỉ có trái tim đập thình thịch sắp lao ra khỏi lồng n.g.ự.c cùng đại não trống rỗng.
Cậu có thể là có chút thiếu oxy, tư duy trở nên chậm chạp lên, thân thể cũng nhũn ra.
Chờ cậu phát hiện có cái gì đó đang cấn ở trên người mình thì trực tiếp nhìn về phía Địch Bá Kim hỏi: "Anh muốn sao?"
Địch Bá Kim lại hướng trên người cậu chạm vào một chút: "Cậu thì sao?"
Vu Trăn cong eo thanh tỉnh chút: "Trên người anh còn có thương tích."
Địch Bá Kim đem cậu kéo trở về, tay anh đặt lên: "Dùng tay."
