OMEGA Ở NHÀ KHÔNG ĐƯỢC SỦNG, CƯỚI VỀ TA SỦNG

Chương 3

Vu Trăn liền hiểu ra, thuận thế ôm lấy mặt Địch Bá Kim vùi vào trước n.g.ự.c anh, giống như là vì bị hôn ở bên ngoài mà xấu hổ.

Địch Bá Kim cong lưng ôm ngang cậu lên, Vu Trăn khoanh tay ôm lấy cổ anh, vẫn duy trì bộ dạng thân mật cho đến khi về đến nhà đóng cửa lại.

Vu Trăn ngay lập tức kéo ra khoảng cách khi Địch Bá Kim buông cậu xuống.

Sự giả vờ xấu hổ vừa rồi của cậu tan biến vô tung vô ảnh, sự phóng đãng của Địch Bá Kim cũng thu lại, hai người tự nhiên khôi phục trạng thái xa cách.

"Có người đang nhìn chằm chằm chúng ta, có lẽ sau này tôi sẽ phải ở đây một khoảng thời gian dài, làm phiền cậu."

Anh biết Vu Trăn đã đoán được, nhưng anh vẫn giải thích một câu.

Vu Trăn gật đầu tỏ vẻ lý giải: "Nơi này vốn dĩ là nhà của anh, không có gì phải làm phiền."

Vu Trăn nói nơi này là nhà của anh , chứ không phải nói nơi này là nhà của họ.

Sự khác biệt nhỏ bé như vậy làm Địch Bá Kim cười cười, anh phát hiện Vu Trăn thật sự là một người rất thông minh.

Họ tách ra ngủ ở phòng ngủ riêng, cuộc sống của Vu Trăn vẫn như cũ, sự gia nhập của Địch Bá Kim cũng không ảnh hưởng đến cậu điều gì.

Cậu vẫn đúng hạn đi làm tan sở, mỗi ngày tan sở trở về đều sẽ mang một bó hoa đã nở nên không thể bán được đổi đi bó hoa của ngày hôm qua.

Địch Bá Kim lần đầu tiên nhìn thấy Vu Trăn cầm hoa trở về thì sững sờ một chút, chần chừ hỏi cậu: "Đây là tặng cho tôi sao?"

Anh chưa từng nhận được hoa, nhưng lúc này nơi này ngoài anh ra không còn ai khác, vì vậy có chút không xác định.

Vu Trăn cũng không nghĩ tới anh sẽ hiểu lầm, cân nhắc nói: "Anh muốn nói vậy cũng có thể cho anh."

Địch Bá Kim lúc này mới hiểu ra là chính mình nghĩ sai rồi, nhưng anh vẫn tiếp nhận bó hoa tự mình muốn tới này: "Cảm ơn."

Anh tìm một chiếc bình hoa không cắm hoa vào đặt ở phòng mình. Sau này mỗi ngày Vu Trăn trở về mang hoa từ một bó biến thành hai bó, một bó vẫn là cho chính cậu, một bó là đưa cho Địch Bá Kim.

Họ giống hai người bạn cùng phòng thuê chung, sinh hoạt dưới cùng một mái hiên lại không quấy rầy lẫn nhau, ngay cả lời nói cũng rất ít.

Vu Trăn cũng không vì sự tồn tại của Địch Bá Kim mà không tự nhiên, rất nhiều lúc cậu gần như là theo bản năng mà xem nhẹ Địch Bá Kim, nhưng Địch Bá Kim lại không xem nhẹ cậu được.

Cậu dường như luôn sống trong thế giới của chính mình, cũng không phải độc lập với thế gian, chỉ là trước sau lạnh lùng, cái gì cũng không quá để ý.

________________________________________

Người phá vỡ quan hệ bạn cùng phòng đơn thuần của họ chính là kỳ mẫn cảm của Địch Bá Kim.

Trợ lý hoang mang rối loạn vội vàng đưa anh trở về lại vội vàng đi mua thuốc ức chế.

Vu Trăn trở về lúc còn chạm mặt trợ lý, về nhà liền nhìn thấy Địch Bá Kim dựa trên sofa cau mày, trong phòng một luồng tin tức tố nồng đậm không hề nhẹ.

Cậu vốn dĩ nên trốn xa một chút, trợ lý đã đi mua thuốc ức chế, không cần bao lâu thời gian là có thể quay lại, nhưng Vu Trăn chạm phải ánh mắt Địch Bá Kim nhìn về phía cậu lại dời đi, cảm thấy chính mình nên gánh vác một chút trách nhiệm của người phối ngẫu, dù sao họ đã kết hôn, là Địch Bá Kim cho cậu cuộc sống nhẹ nhàng như bây giờ, cậu không thể luôn trốn tránh.

Cho nên cậu chủ động đi về phía Địch Bá Kim, trong ánh mắt kinh ngạc của anh hỏi: "Tôi có thể giúp anh, anh cần không?"

"Cậu xác định sao?"

Giọng Địch Bá Kim khàn khàn mà Vu Trăn chưa từng nghe qua, đó là kết quả của sự nhẫn nhịn khắc chế dục vọng.

Vu Trăn không lặp lại quyết tâm của mình nữa, chỉ là bình tĩnh mà đưa tay cởi quần áo của anh, sau đó bị Địch Bá Kim kéo lên người.

Trợ lý trở về lúc không gõ cửa, chờ anh ta muốn gõ lại một lần thì nhạy bén mà nghe được một tia động tĩnh rất nhỏ, bừng tỉnh đại ngộ cầm thuốc ức chế lặng lẽ rời đi, xem ra Địch Bá Kim đã không cần.

Trên chuyện như vậy người chủ đạo luôn luôn là Alpha, Vu Trăn rất thuận theo tùy ý Địch Bá Kim chi phối cậu.

Cậu cũng không kháng cự làm loại chuyện này, chỉ là hy vọng mình làm như vậy có thể làm Địch Bá Kim cảm thấy không khó chịu như vậy.

Nhưng khi Địch Bá Kim muốn đi đến tận cùng bên trong cậu vẫn ngăn lại, cậu nói không được, hai chữ hơi có chút dồn dập làm Địch Bá Kim tỉnh táo lại: "Xin lỗi."

Sự dung túng khiến người ta đắc ý vênh váo, anh thiếu chút nữa đã đánh dấu Vu Trăn, nhưng mà hiện tại vẫn chưa đến lúc.

Lần này khiến Vu Trăn mệt mỏi đến không thể động đậy mơ màng muốn ngủ, Địch Bá Kim trong kỳ mẫn cảm thật sự quá mức thừa thãi tinh lực.

Đây vẫn là trạng thái sau khi anh đã khắc chế, Vu Trăn chỉ có thể bị anh ôm đi tắm rồi lại ôm về trên giường, không còn sức lực lại không yêu cầu tách ra ngủ.

Mặc dù Vu Trăn chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo thực hiện nghĩa vụ của mình, nhưng quan hệ của họ chung quy vẫn vì chuyện ngày hôm đó mà trở nên không giống nhau.

 

 

back top