Trước khi vết thương lành hẳn, vì không để quần áo cọ xát vào vết thương làm tăng thêm thương tích, Địch Bá Kim chỉ có thể ở nhà làm việc trên mạng, không có cách nào mặc áo nên đành cởi trần.
Ban ngày Vu Trăn đi làm anh có thể không chỗ nào cố kỵ, buổi tối Vu Trăn ở nhà anh sợ cậu không tự nhiên nên nhẹ nhàng khoác một chiếc áo ngủ.
Vu Trăn nhìn thấy liền nhíu mày nhắc nhở: "Lạnh thì mở điều hòa đi, không cần mặc quần áo."
"Không lạnh, chỉ là có chút không quen."
Địch Bá Kim buông quần áo không giải thích gì khác, ngày hôm sau Vu Trăn lại đột nhiên đưa cho anh một chiếc quần áo: "Không quen thì anh mặc cái này thử xem."
Đó là một chiếc áo sơ mi cotton thuần túy bị cắt đi nửa bên trái phần lưng, chỗ cắt lại được khóa biên lại lần nữa.
Địch Bá Kim kinh ngạc nhìn Vu Trăn rồi lập tức mặc thử một chút, từ chính diện nhìn ra cùng áo sơ mi bình thường không có gì khác biệt, nhưng mà sau lưng gió lùa so với không mặc quần áo còn quái dị.
Vu Trăn cũng từ phía sau nghiêng nhìn anh như suy tư, Địch Bá Kim rốt cuộc nhịn không được cười: "Có phải thoạt nhìn rất kỳ quái không."
"...Ừm."
Hai người bỗng nhiên bị điểm cười không rõ nguyên nhân chọc trúng, cười không kiểm soát, Địch Bá Kim còn liên lụy đến vết thương sau lưng, vừa đau vừa muốn cười.
Thấy anh mặc quen, Vu Trăn lại đặt thêm hai chiếc quần áo như vậy với màu sắc khác nhau cho anh thay đổi.
Đối mặt với ánh mắt tò mò của nhân viên cửa hàng, Vu Trăn giải thích một câu: "Trong nhà có người bị bỏng."
"Tôi thực xin lỗi, là Alpha của ngài sao, hy vọng anh ấy sớm ngày khang phục."
"Cảm ơn."
Đi ra ngoài rất xa tai Vu Trăn còn quanh quẩn câu "Alpha của ngài" kia.
Lời như vậy vẫn là lần đầu tiên có người nói với cậu, nghe được làm trong lòng Vu Trăn có chút ngứa ngáy kỳ lạ.
________________________________________
Vết thương của Địch Bá Kim bôi thuốc một đoạn thời gian liền phải rửa sạch một lần, chính anh không với tới phía sau lưng đương nhiên cần Vu Trăn hỗ trợ.
Một mảng vết thương dữ tợn dính những đốm thuốc bột đã đông lại, lộ ra làn da yếu ớt thối rữa, ngón tay Vu Trăn run rẩy như thế nào cũng không xuống tay được.
"Anh có muốn uống trước hai viên thuốc giảm đau không?"
"Không cần, rửa đi."
Nhưng mà Vu Trăn chậm chạp không có động tác, Địch Bá Kim mới quay đầu lại nhìn thấy sự không đành lòng trên mặt cậu: "Sao vậy?"
"Tôi không được."
"Không sao, không cần miễn cưỡng, tôi kêu trợ lý tới."
Địch Bá Kim muốn gọi điện thoại thì Vu Trăn lại ngăn lại: "Thôi, vẫn là tôi làm đi."
Cậu cầm vòi hoa sen xối lên vai Địch Bá Kim làm dòng nước theo đó chảy xuống, nhẹ hết sức mà chạm vào vết thương, lại muốn mau một chút rửa xong.
Động tác vốn dĩ nhẹ nhàng lại làm cậu ra đầy đầu mồ hôi.
Lớp thuốc bột bao phủ bên ngoài cùng một bộ phận làn da đã mất đi tác dụng bị dòng nước cuốn đi, lộ ra màu sắc huyết nhục bên dưới.
Vu Trăn vô ý thức cắn môi dưới, nín thở cho đến khi rửa xong cuối cùng.
Cậu hoãn một chút mới lấy khăn lông lau khô cho Địch Bá Kim.
Địch Bá Kim vẫn luôn căng cứng thân thể thả lỏng lại, quay sang nhìn Vu Trăn lại phát hiện sắc mặt cậu so với chính mình còn khó coi, hốc mắt đỏ bừng, ngoài miệng bị cắn ra dấu răng rất sâu.
Anh trong lòng cả kinh, nhẹ giọng dò hỏi: "Sao vậy?"
Vu Trăn lắc đầu, há miệng thở dốc yết hầu lại nghẹn cứng nói không nên lời lời nói.
Địch Bá Kim sờ sờ mồ hôi trên mặt cậu nhẹ nhàng vòng lấy cậu vỗ vỗ: "Tôi không có việc gì, đừng lo lắng."
"Thực xin lỗi, nếu không phải bởi vì tôi, anh cũng sẽ không như vậy."
Cậu thực áy náy, Địch Bá Kim đáng lẽ không cần gặp phải tai bay vạ gió như vậy.
Nếu là Địch Bá Kim trách cậu oán cậu muốn cậu bồi thường cậu ngược lại có thể dễ chịu một chút, nhưng Địch Bá Kim một chút ý tứ trách tội cậu đều không có, cái này làm cho cậu bất an không có lý do.
Cậu có tài đức gì xứng đáng để Địch Bá Kim đối xử như thế, cậu vốn dĩ chỉ thích hợp một mình một người.
Trong lòng Địch Bá Kim còn đau hơn trên người: "Chuyện này lại không phải lỗi của cậu, cậu vì cái gì phải xin lỗi?"
"Hắn là hướng về phía tôi tới, anh khi đó không có thay tôi ngăn trở thì tốt rồi."
"Cậu nói bậy bạ gì đó!"
Địch Bá Kim khó thở, vặn vai Vu Trăn làm cậu ngẩng đầu lên, Vu Trăn an tĩnh chảy nước mắt thần sắc lại rất kiên định, cậu là thật sự cảm thấy Địch Bá Kim không nên thay cậu ngăn trở, chẳng sợ ly nước kia có khả năng tạt đến trên mặt cậu.
"Nếu chén nước kia thật sự tạt đến trên mặt cậu biết sẽ như thế nào không? Sẽ hủy dung, sẽ mù, sẽ làm cậu hao phí đại lượng tiền bạc và thời gian đi chịu đựng sự thống khổ của phẫu thuật chỉnh hình, mà hiện tại những vết thương đó ở trên lưng tôi, tôi không để bụng, cậu thì sao, cậu cũng không để bụng chính mình rốt cuộc không nhìn thấy bộ dáng của mình sao?"
Vu Trăn ngơ ngẩn nhìn anh, ngón tay Địch Bá Kim dùng sức xoa nước mắt cậu, hầu như để lại vệt đỏ trên mặt cậu.
"Kia tôi lại tính cái gì, cậu cảm thấy tôi thay cậu chắn nước coi như cái gì, là làm chuyện dư thừa sao?"
