Sau đó mọi chuyện rất đơn giản, tôi ra mặt dẹp yên đám tạp nham đó, đưa cậu ta về nhà.
Cho cậu ta chỗ ở, cho cậu ta tiền tiêu, gửi cậu ta vào trường cấp ba đàng hoàng.
Nhìn cậu ta trút bỏ vẻ bụi bặm đường phố, lộ ra bản chất thông minh bên trong.
Trong lòng tôi có một cảm giác thỏa mãn biến thái.
Tôi nuôi dưỡng cậu ta, như nuôi một chậu hoa quý giá nhưng đầy gai, kiên nhẫn chờ đợi ngày cậu ta hoàn toàn nở rộ.
Sau này, cuối cùng cũng chờ đến sinh nhật hai mươi tuổi của cậu ta.
Tôi chuẩn bị rượu, chuốc say cậu ta.
Nhìn khuôn mặt ngủ say nghiêng nghiêng của cậu ta, cái ý nghĩ dơ bẩn trong lòng tôi hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa.
Tôi muốn hái hoa, cảm thấy đã đến lúc gặt hái.
Vì vậy tôi vội vàng cởi sạch quần áo của cả tôi và cậu ta.
Kết quả thì sao?
Ngay khi tôi hôn lên cậu ta, chỉ còn một bước cuối cùng, cậu ta tỉnh dậy.
Sau đó giáng một bạt tai vào mặt tôi.
Rồi lại nhấc chân đạp tôi một cú đau điếng, khiến tôi ngã lăn xuống giường.
Cậu ta bật dậy, kéo chăn lên, cả người run rẩy.
Mắt đỏ hoe như muốn rỉ máu, nhìn tôi đầy vẻ ghê tởm và không thể tin được.
"Tần Dã, anh thật con mẹ nó ghê tởm!"
Giọng cậu ta khản đặc.
"Hóa ra anh nuôi tôi, là để tôi làm đồ chơi cho anh à?"
Tôi ngã đau điếng, mất hết thể diện, lửa giận "phừng" lên thiêu rụi lý trí.
Tôi bò dậy, chỉ vào cậu ta mắng: "Chứ còn gì nữa?
"Mày nghĩ bố mày thích làm từ thiện à? Thật sự coi mình là thiếu gia rồi sao?"
Cậu ta giận đến cực độ, xông xuống đ.ấ.m tôi một cú.
Tôi cũng không chịu kém, lần đầu tiên động tay với cậu ta.
