Đêm đó, chúng tôi như hai con thú hoang mất hết lý trí, đánh nhau không phân thắng bại trong phòng ngủ.
Con sói con dù sao cũng trẻ tuổi, ra tay vừa độc vừa chuẩn.
Tôi không chiếm được chút lợi lộc nào, bị ăn một trận đòn bầm dập.
Cuối cùng cậu ta giẫm lên đống đổ nát trên sàn, đóng sầm cửa bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Còn để lại một câu: "Tần Dã, cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Cậu ta đi rồi.
Tôi cố nhịn đau, nằm thẳng cẳng trên giường lớn suốt hai ngày.
Suýt nữa thì sốt cao mà c.h.ế.t tại nhà.
Cho đến khi đàn em tìm thấy tôi, cứng rắn kéo tôi đến bệnh viện.
Mới không bị sốt thành thằng ngốc.
Sau này tôi vừa tức chết, lại vừa nhớ cậu ta da diết.
Nhưng tôi không thể hạ mình đi tìm cậu ta.
Cứ nghĩ chờ cậu ta nguôi giận, tìm cách đưa cậu ta về.
Thật tiếc, chờ đợi này, lại không còn cơ hội nữa.
Tôi không chờ được cơ hội làm hòa với cậu ta, mà lại chờ được sự phản bội của đàn em và tổ chức bị càn quét.
Cây đổ bầy khỉ tan.
Trên đường chạy trốn sang tỉnh ngoài, tôi hoảng loạn, cả người lẫn xe lao xuống vách đá.
May mắn giữ lại được mạng sống, nhưng một chân bị què.
Cảnh sát tìm thấy tôi đang thoi thóp trong bệnh viện.
Sau đó, tôi bị bắt giam, lãnh án tám năm.
Ngày ra tù, ánh nắng cũng chói chang như hôm nay.
Thế giới đã hoàn toàn thay đổi.
Bây giờ, là tháng thứ sáu và ngày thứ bảy sau khi tôi ra tù.
Tôi đạp chiếc xe ba bánh tồi tàn này, giao từng thùng nước, cố gắng sống sót.
Còn cậu ta, Quý Nghiễn Lễ, ngồi trong phòng họp rộng rãi sáng sủa, mặc veston đắt tiền, trở thành người tôi không bao giờ với tới được nữa.
Vết thương cũ trên chân lẽ ra chỉ đau khi trời mưa ẩm, nhưng giờ đây cũng nhức nhối âm ỉ.
Tôi dừng xe ba bánh, một chân chống đất, xoa xoa cái chân đã phế.
Ngẩng đầu nhìn thành phố xa lạ và phồn hoa này.
Thật mẹ nó khốn nạn.
