Tôi không đẩy cậu ta ra, chỉ mặc kệ cậu ta cắn.
Những cơn đau này, không thể xóa bỏ được những khổ sở chất chứa trong lòng cậu ta.
Mãi đến rất lâu sau, cậu ta mới buông miệng.
Rồi đưa tay lên, ngón tay run rẩy chạm vào vết răng đó.
Lại như bị bỏng mà rụt tay lại, vùi mặt trở lại vào n.g.ự.c tôi.
Vai hơi run lên.
Nửa lúc sau, giọng nói nghèn nghẹn truyền đến.
Cậu ta nói: "Anh Dã, xin lỗi."
Tôi biết cậu ta muốn nói gì.
Nhưng người cần nói xin lỗi, vẫn luôn là tôi.
Nếu như ngày đó tôi không dùng cách đó đối xử với cậu ta.
Có lẽ chúng tôi sẽ không phải trải qua nhiều chuyện quanh co như vậy.
Tình yêu và ảo vọng, đôi khi chỉ cách nhau một lớp màn mỏng.
Tôi nhầm lẫn chiếm hữu là che chở, ngụy trang dục vọng thành ân tình.
Cậu ta mang hận ý bỏ đi, tôi mang tội lỗi chìm xuống.
Thời gian không thể san bằng hố sâu, chỉ là mài mòn những cơn đau nhói đó, thành một vết thương lòng không dám chạm vào.
Cánh tay cậu ta siết chặt hơn một chút, hơi thở ấm áp phả vào da thịt tôi.
Sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay tôi, hơi thở trở nên dài hơn.
Tôi nhìn lên trần nhà, cảm nhận sức nặng đè nặng trên ngực.
Hóa ra đi một vòng lớn, điều chúng tôi muốn, từ trước đến nay, chỉ là một vòng tay có thể an tâm nương náu.
END.
