THIẾU GIA VỀ QUÊ GẶP ĐƯỢC CHÂN ÁI

Chương 3

Chu Nghị đi trước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi một cái, nhưng không dám đưa tay ra đỡ.

"Này," Cuối cùng tôi không nhịn được lên tiếng than phiền, "Anh không thể đi chậm lại chút à?"

Anh lập tức dừng bước, bối rối luống cuống: "Xin lỗi! Tôi, tôi quên cô mặc váy không tiện..."

Tôi lườm anh một cái: "Không liên quan gì đến váy, con đường tệ hại này quá khó đi."

Chu Nghị do dự một lát, đột nhiên ngồi xổm xuống: "Vậy... tôi cõng cô nhé? Phía trước có đoạn đường dốc hơn."

Tôi nhìn tấm lưng rộng của anh, những đường cơ bắp ẩn hiện dưới chiếc áo phông trắng, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.

"Ai cần anh cõng!" Tôi vòng qua anh, cứng đầu bước tiếp: "Tôi đâu phải trẻ con."

Chu Nghị gãi đầu, nhanh chóng theo kịp.

Anh không nói nữa, chỉ là mỗi khi tôi bước chân không vững, tôi đều có thể cảm nhận được bàn tay anh lơ lửng sau lưng tôi, luôn sẵn sàng đỡ lấy tôi.

Nửa giờ sau, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi.

Trên sườn đồi mọc đầy những bụi cây thấp, trên đó kết đầy những quả nhỏ màu đỏ tươi.

"Đây là mâm xôi." Chu Nghị cẩn thận hái một quả đưa cho tôi: "Ngọt lắm, cô ăn thử xem."

Tôi cầm lấy quả mọng đỏ tươi cho vào miệng, vị chua ngọt lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi.

"Cũng được." Tôi làm bộ lạnh nhạt nhận xét, nhưng lại không nhịn được hái thêm vài quả.

Chu Nghị cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng khuyết: "Cô thích là được rồi. Đằng kia còn có nho dại, tôi đi hái đây."

Nhìn bóng lưng anh hớn hở chạy về phía bụi cây khác, tôi chợt thấy anh có chút đáng yêu.

Giống như một chú cún con, cho một cái xương là có thể vui vẻ cả buổi.

"Bên này!" Chu Nghị vẫy tay gọi tôi từ xa, nụ cười của anh dưới ánh nắng chói lọi đến mức không thể nhìn thẳng.

Tôi thong thả đi qua, phát hiện anh đang đứng bên một con suối nhỏ. Con suối không rộng, nhưng trông khá sâu, bắc ngang là mấy tảng đá chông chênh làm chỗ bước chân.

"Phải đi qua đây," Chu Nghị chỉ tay về phía bờ đối diện, "Nho dại bên kia ngon hơn."

Tôi nhìn những tảng đá trơn trượt đó, nhíu mày: "Anh chắc chắn là an toàn chứ?"

"Tôi hay đi lắm," Anh tự tin bước lên tảng đá đầu tiên, "Cô xem, vững lắm..."

Lời còn chưa dứt, anh trượt chân, cả người ngã nhào xuống suối, b.ắ.n tung tóe nước.

"Phụt." Tôi không nhịn được bật cười, "Vững lắm cơ à?"

Chu Nghị đứng dậy từ làn nước sâu đến thắt lưng, ướt sũng cả người, nhưng vẫn cố bảo vệ những quả mâm xôi vừa hái trong tay.

Bộ dạng thảm hại của anh khiến tôi cười lớn hơn.

"Xin lỗi..." Anh ủ rũ bò lên bờ: "Tôi... tôi cõng cô qua nhé, đảm bảo không ngã."

Thấy bộ dạng đáng thương của anh, tôi bỗng thấy hơi mềm lòng: "Thôi đi, quần áo ướt hết rồi, về thay đi đã."

Mắt Chu Nghị lại sáng lên: "Cô đang lo cho tôi sao?"

"Ai lo cho anh!" Tôi lập tức phản bác, "Tôi sợ anh bị cảm rồi lây cho tôi!"

Anh cười càng tươi hơn, như thể tôi vừa nói lời đường mật gì đó.

Trên đường về, Chu Nghị hắt hơi một cái.

Tôi lén nhìn anh một cái, chiếc áo phông ướt sũng dính chặt vào người anh, làm nổi bật đường nét cơ bắp săn chắc.

Không hiểu sao, mặt tôi hơi nóng.

"Ắt xì!" Anh lại hắt hơi một cái nữa.

"Mặc áo khoác vào." Tôi gắt gỏng, ném chiếc áo khoác chống nắng của mình cho anh.

Chu Nghị nâng niu chiếc áo như báu vật: "Nhưng cô sẽ bị nắng..."

"Bảo anh mặc thì cứ mặc! Sao lắm lời thế!"

Anh ngoan ngoãn khoác áo của tôi vào, dù ống tay áo bị ngắn đi một khúc, nhưng nụ cười trên mặt anh lại như vừa có được cả thế giới.

Khi đi ngang qua cửa hàng tạp hóa ở đầu làng, Chu Nghị nhất quyết đòi mua kem cho tôi: "Trời nóng thế này, cô đi xa như vậy..."

Tôi lười cãi với anh, đứng ở cửa đợi.

Đúng lúc này, một chiếc xe tải nhỏ dơ bẩn dừng lại không xa, bước xuống mấy người đàn ông trung niên ăn mặc lòe loẹt.

"Ôi chao, cô bé nhà ai mà xinh xắn thế này."

Một người đàn ông miệng đầy răng vàng bước về phía tôi, trên người tỏa ra mùi t.h.u.ố.c lá và rượu nồng nặc.

Tôi lùi lại một bước, nhíu mày ghét bỏ: "Không liên quan gì đến ông."

"Tính khí cũng không nhỏ nhỉ." Hắn đưa tay muốn chạm vào mặt tôi: "Đi chơi thành phố với chú không? Đảm bảo vui hơn ở cái làng rách nát này..."

Tôi đang định nổi giận thì một bóng người đột nhiên chen vào giữa chúng tôi.

 

back top