THIẾU GIA VỀ QUÊ GẶP ĐƯỢC CHÂN ÁI

Chương 4

Chu Nghị một tay cầm kem, một tay chắn trước mặt tôi: "Ông làm gì đó!"

"Mày xen vào chuyện của tao làm gì, thằng nhóc con."

Người đàn ông đẩy Chu Nghị một cái: "Ông mày đang nói chuyện với cô bé, đến lượt mày chen miệng à?"

Chu Nghị đứng vững không nhúc nhích, giọng nói trầm xuống: "Cô ấy không muốn nói chuyện với ông, mời ông đi chỗ khác."

Người đàn ông nổi giận, đ.ấ.m một cú vào mặt Chu Nghị.

Chu Nghị loạng choạng, nhưng không đánh trả, chỉ cố chấp chắn trước mặt tôi.

"Chu Nghị!" Tôi kinh hãi kêu lên.

"Tôi không sao," Anh không quay đầu lại nói, "Cô đi đi."

Người đàn ông thấy vậy càng tức giận hơn, nhặt một hòn đá dưới đất lên ném vào đầu Chu Nghị.

Tôi trơ mắt nhìn trán Chu Nghị bị rách một đường, m.á.u lập tức chảy xuống.

"Dừng tay!" Tôi xông lên đẩy người đàn ông ra, "Ông bị điên sao?"

"Mẹ kiếp, lo chuyện bao đồng..." Người đàn ông chửi bới bị đồng bọn kéo đi, trước khi đi còn nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Tôi quay sang Chu Nghị, m.á.u anh đã chảy xuống đến cằm, nhưng anh vẫn cười ngốc nghếch với tôi: "Đừng lo, không đau..."

"Anh là đồ ngốc à?" Giọng tôi run run, không biết là vì tức giận hay sợ hãi, "Tại sao không đánh trả?"

Anh khẽ nói: "Tôi sợ đánh nhau sẽ làm cô sợ..."

Tôi không biết phải nói gì, chỉ có thể kéo anh nhanh chóng về nhà bà ngoại.

Trên đường đi, tay tôi ấn chặt vào vết thương của anh, có thể cảm nhận được m.á.u ấm thấm qua kẽ ngón tay.

Bà ngoại thấy bộ dạng chúng tôi thì hoảng hốt, vội vàng lấy hộp thuốc sơ cứu.

Tôi nhất quyết tự mình xử lý vết thương cho Chu Nghị.

"Có thể hơi đau một chút." Tôi dùng tăm bông thấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng lau vết thương của anh, tay không tự chủ run rẩy.

Chu Nghị ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngoan ngoãn ngửa mặt lên cho tôi xử lý. Lông mi anh rất dài, dưới ánh nắng lấp lánh màu vàng nhạt, khẽ run lên theo động tác của tôi.

"Thật sự không đau." Anh khẽ nói, mắt không chớp nhìn tôi.

"Tôi không thể để bất cứ ai bắt nạt cô."

Câu nói đơn giản này không hiểu sao khiến mũi tôi cay cay.

Tôi cúi đầu băng bó, không dám nhìn vào mắt anh.

"Xong rồi." Tôi nói với giọng cộc cằn, "Hai ngày này đừng để dính nước."

Chu Nghị sờ sờ miếng băng gạc trên trán, cười ngây ngô như một tên khờ.

"Cảm ơn cô."

Nhìn nụ cười ngốc nghếch của anh, một cảm xúc kỳ lạ lan tỏa trong lòng tôi.

Cậu nhóc ngốc này, rõ ràng biết không đánh lại người đàn ông trưởng thành kia, nhưng vẫn không chút do dự xông lên bảo vệ [cô gái].

Mà tôi, lại đang lừa dối tình cảm của anh.

"Chu Nghị," Tôi do dự một chút, "Thật ra tôi..."

"Hả?" Anh nhìn tôi đầy mong đợi.

Nhìn ánh mắt đơn thuần của anh, tôi đột nhiên mất hết can đảm để nói ra sự thật.

"Không có gì. Mai mình còn đi hái quả dại nữa không?"

Mắt anh lập tức sáng lên: "Đi chứ! Tôi biết một chỗ có kiwi dại ngon lắm!"

Nhìn bộ dạng hớn hở của anh, lòng tôi trĩu nặng.

Lời nói dối này, dường như ngày càng khó nói ra rồi.

 

back top