THIẾU GIA VỀ QUÊ GẶP ĐƯỢC CHÂN ÁI

Chương 5

Nửa kỳ nghỉ hè trôi qua, trong làng tổ chức lễ hội mừng mùa màng bội thu.

Chu Nghị đến gõ cửa nhà bà ngoại từ sáng sớm, tay ôm một bó hoa dại còn đọng sương mai.

"Nhất Tuyết, tối nay có lửa trại, cô đến tham gia nhé?" Mắt anh lấp lánh, ánh nhìn tràn đầy mong đợi.

Tôi nhận lấy bó hoa, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.

Đây đã là bó hoa thứ bảy rồi.

Kể từ lần bị thương đó, ngày nào Chu Nghị cũng mang đến một bó hoa dại khác nhau.

"Có gì vui không?" Tôi cố tình tỏ vẻ không hứng thú.

"Có ca hát nhảy múa, còn có rất nhiều món ngon nữa." Chu Nghị vội vã nói, "Tôi có thể dạy cô nhảy điệu múa của làng tôi..."

Nhìn vẻ mặt mong chờ của anh, tôi ma xui quỷ khiến gật đầu.

"Được rồi, dù sao rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm."

Chu Nghị vui mừng đến nỗi suýt nhảy cẫng lên, như một đứa trẻ được cho kẹo: "Vậy tôi sẽ đến đón cô vào chiều tối nhé!"

Tối muộn, tôi mặc chiếc váy hoa nhí c.h.ế.t tiệt, miễn cưỡng đi theo Chu Nghị đến quảng trường trung tâm làng.

Lửa trại đã được đốt lên, dân làng vây quanh, cười nói vui vẻ.

Chu Nghị vô cùng tự hào giới thiệu tôi với tất cả mọi người anh quen.

"Đây là Lâm Nhất Tuyết đến từ thành phố, về nhà bà Lưu nghỉ hè."

Tôi cảm thấy khó chịu trước những ánh mắt tò mò, nhưng Chu Nghị đứng bên cạnh tôi, như một rào chắn vững chắc.

Tiếng nhạc nổi lên, dân làng bắt đầu nhảy múa quanh đống lửa.

Một chàng trai trẻ bước đến, đưa tay ra với tôi.

"Cô gái xinh đẹp, nhảy một điệu chứ?"

Tôi còn chưa kịp từ chối, Chu Nghị đã chắn trước mặt tôi. "Cô ấy... cô ấy bị trật chân rồi, không tiện nhảy."

Chàng trai kia tiếc nuối rời đi.

Tôi nhướng mày nhìn Chu Nghị: "Tôi bị trật chân à?"

Tai Chu Nghị đỏ đến mức có thể chảy máu: "Tôi... tôi không muốn cô nhảy với người khác."

Câu trả lời này khiến lòng tôi dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Tôi chợt nhận ra, Chu Nghị đang ghen.

Cả buổi tối, Chu Nghị như một con ch.ó lớn giữ thức ăn, canh chừng tôi không rời nửa bước.

Có người đến bắt chuyện, anh lại tìm đủ mọi lý do từ chối; có người mời rượu, anh lại giành lấy uống trước.

Trên đường về nhà bà ngoại, chúng tôi đi trên con đường làng nhỏ, ánh trăng kéo dài bóng hai người thật dài.

"Tối nay cô vui không?" Chu Nghị khẽ hỏi.

"Cũng được."

Tôi lơ đãng đá những viên sỏi trên đường, "Chỉ là hơi ồn ào quá."

Chu Nghị cười, đột nhiên dừng lại.

"Nhất Tuyết, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Dưới ánh trăng, mắt anh sáng kinh người, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết.

Tim tôi đập mạnh, mơ hồ đoán được anh sắp nói gì.

"Tôi thích cô."

Giọng Chu Nghị hơi run, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định. "Không phải kiểu bạn bè thích, mà là kiểu muốn cưới cô về làm vợ."

Đầu óc tôi trống rỗng.

Mặc dù đã có linh cảm từ trước, nhưng thực sự nghe thấy lời tỏ tình vẫn khiến tôi luống cuống.

"Anh biết mình đang nói gì không?" Tôi vô thức lùi lại một bước.

"Tôi biết." Chu Nghị tiến lên một bước, lấy hết can đảm nắm lấy tay tôi.

"Tôi chưa bao giờ chắc chắn như vậy.

"Nhất Tuyết, tôi muốn ở bên cô.

"Tôi muốn cưới cô về nhà."

Lòng bàn tay anh có những vết chai mỏng, siết chặt lấy tay tôi, mang theo hơi nóng bỏng rát.

Không thể tiếp tục lừa dối nữa, tôi nên nói ra sự thật.

Ý nghĩ này vô cùng rõ ràng.

Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Chu Nghị, những lời đã chuẩn bị sẵn lại mắc kẹt trong cổ họng.

"Chu Nghị, tôi..."

Tôi hít một hơi thật sâu, đột nhiên đổi ý.

Thay vì giải thích, chi bằng khiến anh hoàn toàn dứt lòng.

"Anh bị điên à?"

Tôi đột ngột rụt tay lại, dùng giọng điệu tệ hại nhất.

"Tôi là con trai! Anh không nhìn ra sao? Chỉ vì tôi mặc váy à?"

Vẻ mặt Chu Nghị đông cứng lại.

Anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt thanh tú của tôi, giọng có chút đáng thương.

"Cô là con trai?

"Nhất Tuyết, cô đang đùa tôi đúng không?

"Haha, thật là buồn cười."

"Chứ còn gì nữa?"

Tôi kéo khóe môi, đột ngột kéo cổ áo xuống, cho anh thấy lồng n.g.ự.c phẳng lì của tôi.

"Chỉ là đùa anh thôi, mà anh lại tưởng thật à?"

Mặt Chu Nghị từ đỏ chuyển sang trắng, rồi từ trắng lại chuyển sang đỏ.

Tôi tưởng anh sẽ tức giận mắng tôi, sẽ ghê tởm rời đi.

Nhưng anh chỉ nhìn tôi thật sâu một cái, rồi quay người bước đi.

Nhìn bóng lưng anh biến mất trong màn đêm, lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả.

 

back top