TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 18

Chương 18: Ta Đã Sớm Khuynh Tâm Với Ngươi

 

Trong sân. Tiếng rìu xé gió vang lên theo nhịp điệu.

Tần Hùng đặt xong khúc gỗ, giơ cánh tay lên, dồn lực rồi bổ xuống. Mũi rìu bạc trắng lóe lên, cùng lúc rơi xuống, khúc gỗ liền vỡ thành mấy khối.

Vốn dĩ quần áo ngắn mới tiện làm việc, nhưng Tần Hùng mặc áo dài, lại vẫn tự tại.

Khi giơ rìu lên, tay áo rộng màu xám bạc liền chồng đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch gân xanh nổi bật mạnh mẽ. Bổ xuống không trung, ống tay áo lại từ da thịt chảy xuống, vừa vặn che khuất cán rìu.

Cha Điền bảo chẻ củi, Tần Hùng liền chẻ hết sức, không hề dùng chút mánh khóe nào.

Trời mưa phùn lạnh căm căm. Nhưng Điền Ca lại cảm nhận được một luồng khí nóng. Cậu liền đứng ở bên cạnh Tần Hùng, lén lút đi tới một bước, cảm giác kia càng rõ ràng.

Tần Hùng giống như than hồng, hơi thở ra là sương mù màu trắng, cơ thể được bọc trong áo dài cũng đang nóng lên. Khi khom lưng nhặt củi, vòng eo mềm dẻo bị đai lưng siết lộ rõ, chân đặc biệt dài.

Không hiểu sao, Điền Ca chợt ngượng ngùng lên, đứng cao vút ở một bên, bị Tần Hùng tôn lên vẻ nhỏ nhắn nhẹ nhàng lạ thường, một mình gương mặt ửng hồng.

Nếu không có ngoài ý muốn, thì cậu hẳn là sẽ làm phu lang cho người này.

“Điền Ca nhi.” Tần Hùng đặt rìu xuống, dùng mu bàn tay lau mồ hôi mỏng trên trán, con ngươi đen như mực nhìn về phía cậu, giọng nói trầm thấp dày nặng ban đầu mềm lại, giống như cây cọ nhỏ, cào thẳng vào lòng người.

Điền Ca gật đầu đáp lại, đồng tử màu nâu nhạt lưu chuyển ánh sáng vụn, nhìn thẳng một lát, vội vàng dời tầm mắt, rồi lại trấn định thần sắc nhìn trở lại, vành tai hồng sáng.

Vốn dĩ nên là Điền Ca hỏi nhiều một chút, để Tần Hùng trả lời, nhưng... Chuyện này thật sự quá khó khăn đối với một người câm.

Cơ hội ở riêng không dễ có. Tần Hùng tự nhiên cũng hiểu đạo lý này. Nhưng rất nhiều lần lời nói đến bên miệng, lại bị nuốt ngược xuống, lặp lại cân nhắc.

Lời còn chưa nói ra một câu, một chồng khúc gỗ lại đều đã chẻ xong.

Bên cạnh đống củi vẫn còn rất nhiều khúc gỗ có thể chẻ. Nhưng những người khác không biết khi nào sẽ từ nhà bếp đi ra.

Tần Hùng xoa xoa tay, hắng giọng, linh quang chợt lóe, cuối cùng tìm được một chuyện có thể nhẹ nhàng nói ra.

“Hơn một năm trước, tôi ở huyện thành gặp phải Hạt Sen, cậu ấy hỏi Điền Nhị sống có tốt không, tôi trả lời không biết.”

Điền Ca sửng sốt, vội vàng dùng tay ra hiệu.

— Cậu ấy sống có tốt không?

Khẩu hình tay Tần Hùng không hiểu, nhưng ánh mắt lại rất dễ hiểu.

Tần Hùng hậu tri hậu giác nhận ra mình đã tìm sai chủ đề nói chuyện, phiền não nhíu mày, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Cậu ấy có tiểu tùy đi cùng lên phố, hình như đang chọn mua đồ vật, tuy nhìn không thiếu thốn về ăn mặc chi tiêu, nhưng người rất là tiều tụy gầy gò.”

Hạt Sen không chỉ từng có một đoạn tình với anh hai, còn là người bạn duy nhất của Điền Ca, tình nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Nhưng từ khi Hạt Sen gả cho lão gia giàu có trong huyện làm thiếp, ba năm qua, bọn họ một lần cũng không gặp lại.

Nghe được Hạt Sen một mình ở trong huyện sống không tốt, anh hai ở nhà cũng sống không tốt, Điền Ca rũ mắt, đáy mắt phủ một tầng sương ướt.

Một chiếc khăn lụa uyên ương màu tím đưa tới trước mắt.

“Tôi giặt sạch rồi, có thể dùng để lau mắt.” Tần Hùng nói, nhíu mày, “Tôi ăn nói vụng về, lựa chọn tới lui, toàn nói những lời làm em thương tâm.”

Điền Ca lắc đầu, cụp mắt nhận lấy chiếc khăn, không cẩn thận đầu ngón tay chạm nhau. Tuy vừa chạm liền tách ra, nhưng xúc cảm ấm áp kia còn tàn lưu ở lòng bàn tay.

Bàn tay nhỏ bé non mịn kia, đột nhiên chủ động kéo lên, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của bàn tay to thô ráp kia.

Mưa phùn đánh vào lá cây sơn trà, phát ra tiếng xào xạc nhỏ.

Điền Ca chủ động nắm tay hắn, đáy mắt ướt át, cảm xúc dâng trào, hình như có rất nhiều lời muốn nói, mím môi nhìn về phía hắn.

Tần Hùng cương cứng, yết hầu khẽ nhúc nhích, cả người dường như chỉ có đoạn đầu ngón tay phải kia có cảm giác, đầu ngón tay không khống chế được mà run rẩy hai cái.

Điền Ca buông tay ra. Hành động khác thường vừa rồi đã dùng hết dũng khí dâng lên. Nhưng cậu lại nghĩ lại, cũng không hối hận.

Biết Tần Hùng xem không hiểu, nhưng Điền Ca vẫn ra dấu tay.

— Chúng ta có chuyện thì nói chuyện cho tốt, anh không cần đột nhiên từ bỏ mà rời xa tôi.

Thất thần nhìn Điền Ca chậm rãi ra dấu tay hai lần giống nhau, Tần Hùng chợt từ ngực áo lấy ra một chồng giấy, còn có bút mực. Giống như ảo thuật.

Giấy bị vò đến nhăn nheo, ngòi bút lông tách ra như lông gà bị nổ.

Điền Ca trong nháy mắt mở to hai mắt, nhìn giấy bút bị phá hỏng kia, đau lòng lại buồn cười, cười cười lại mím chặt môi, không nhịn được nhịn xuống một vành nước mắt.

Tần Hùng lại không phải người câm, mang theo giấy bút bên người, là vì cậu.

Người hán tử nhìn thô ráp vô cùng này, cậu nguyên là không ôm hy vọng quá lớn, nhưng vì sao luôn đối với cậu có sự chu đáo vượt quá mong đợi, đối với cậu tốt như vậy?

Một giọt nước mắt trong suốt đầy đặn, chưa kịp rơi xuống đất, đã bị ngón trỏ của một bàn tay to rộng lau đi, rơi vào lòng bàn tay người kia.

Tần Hùng nhíu mày cụp mắt, nói năng bừa bãi, lại làm hành động mạo phạm, hắn lùi về sau một bước muốn rút tay ra, cả người đều tản ra hơi thở phiền não.

Không ngờ. Cổ tay bị Điền Ca nắm lấy.

Điền Ca đem mặt bên nhỏ đến không thể phát hiện mà cọ một chút vào lòng bàn tay hắn, nước mắt nhỏ treo trên lông mi, hít mũi, khi nhếch khóe miệng lên, một bên răng nanh lộ ra.

Muốn lúc này còn không hiểu là có ý gì, thì thật sự có thể gọi là ngu ngốc, cũng xứng đáng cưới không được phu lang.

Điền Ca căn bản không có giận hắn.

Sau khi khoảng cách được ngăn lại, hai người nhìn nhau, đứng ngây ở trong sân.

Mưa dần lớn, mái tranh trên đống củi che không được.

Bọn họ liền đi tới dưới mái hiên, ngồi ở ghế nhỏ. Giữa hai người còn có thể ngồi thêm một người.

Điền Ca chống đầu gối, lòng bàn tay mát lạnh vỗ về gương mặt nóng ran, xem mưa bụi liên miên không dứt mà tan vào đất. Đối với người ở trong tầm mắt còn lại. Cậu một chút cũng không dám nhìn nhiều.

Sự thân mật ngắn ngủi vừa rồi dường như là ảo giác, không khí lại càng thêm xa lạ căng thẳng.

Tần Hùng vuốt bút lông, nghiền mực, ở trên chiếc ghế dài khác trải giấy, đưa bút cho cậu. Động tác liền mạch lưu loát, không có một tia ngượng ngùng, lại như là vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra.

Không công bằng. Điền Ca vô cớ có chút buồn bực.

“Điền Ca nhi, kỳ thật vừa rồi tôi đã nói dối thúc Điền.” Tần Hùng đột nhiên nói, xoay người đối diện cậu, ánh mắt đã không có sự trốn tránh vừa rồi, ngữ khí kiên định đến như là đang thề.

Đây là làm sao vậy? Điền Ca không khỏi chỉnh đốn dáng ngồi, ngón tay cuộn tròn, móng tay được cắt tỉa tròn trịa âm thầm cậy lòng bàn tay, thần sắc trong đáy mắt, cực kỳ giống linh dương trên núi nhạy bén lại bất an.

Hán tử 26 tuổi còn chưa cưới vợ, trong thôn hầu như không có. Theo lẽ thường của người trong thôn, Tần Hùng đã qua tuổi huyết khí phương cương, đại đa số hán tử ở thời điểm này, con cái đều sẽ chạy đi sờ cua trong sông, người tự nhiên cũng bước vào tuổi trung niên ổn trọng.

Tần Hùng cũng nhất quán là trầm ổn, đặc biệt là gần hai năm. Hắn đi săn được giá, trong thôn không ít người đỏ mắt, lời đàm tiếu ập đến. Nhưng Tần Hùng cũng không bị ảnh hưởng chút nào, như thường lệ lên núi xuống ruộng, bước qua những lời đồn đại.

Như là một ngọn núi hùng vĩ, sau khi trải qua tẩy lễ, đứng ở nơi đó, mưa gió không lay, sấm sét không kinh. Trầm ổn, cũng cứng nhắc. Giống như một khối đá cô tịch ném vào trong núi, nghe không thấy tiếng vọng.

Chưa từng nghĩ tới. Có một ngày, một người như ánh sáng ấm áp gió xuân giống nhau, sẽ tới gần ngọn núi tĩnh mịch này. Nói lời này cũng là mặt dày.

Kỳ thật là ông trời cho một cái cơ hội, làm ngọn núi chết này của hắn có thể tới gần người kia.

“Tôi nói dối.” Tần Hùng nhìn Điền Ca, ánh mắt giống như vầng trăng dịu dàng trong đêm, ôn nhu lặp lại nói, “Kỳ thật sớm tại trước khi rơi xuống nước cứu em, tôi liền đã khuynh tâm với em.”

Điền Ca đặt bút, ngòi bút treo trên giấy, lại chỉ vẩy ra mấy chấm mực, lần đầu tiên trong đời nghe được một phen lời âu yếm, ngơ ngác mà nhìn đối phương, không biết làm sao.

Đây hẳn là được xem là lời âu yếm đi. Khẳng định là vậy.

Từ khuynh tâm, Điền Ca chỉ gặp qua trong truyện cổ ở chỗ thầy đồ.

Nhưng hồi tưởng lại trước khi cậu rơi xuống nước, cùng Tần Hùng hầu như không có giao thoa. Không đúng. Kỳ thật là có rất nhiều giao thoa.

Chẳng qua mỗi lần đều là cậu cảnh giác mà đứng ở bờ sông, nhìn Tần Hùng hấp tấp từ trên núi xuống tới, sau đó mắt nhìn thẳng từ đường nhỏ rời đi. Mỗi lần đều là như thế này. Bọn họ liền một chữ cũng chưa từng nói qua. Khi đó, Tần Hùng liền chưa từng liếc mắt nhìn cậu một cái.

“Phía thượng nguồn sông một chút chỗ không có người khác, em luôn ở đàng kia một mình giặt quần áo, bắt cá nhỏ, có lúc hoàng hôn chiếu xuống, em còn sẽ nằm ở trên bãi cỏ phơi quần áo, nhìn mặt trời lặn vẫn không nhúc nhích.” Tần Hùng giải đáp thắc mắc của cậu.

— Anh lén lút quan sát tôi!

Điền Ca viết chữ đến gấp gáp, trừng hắn, tựa giận tựa bực, gương mặt hai vệt ráng mây đỏ, là sự dễ thương mà chính cậu không phát hiện được.

Tần Hùng cười, ngón tay mở ra lại cuộn tròn, từ tư thế rũ ở trên đùi, biến thành đan vào nhau chống đầu gối, lòng bàn tay ngứa ngáy, đã cảm nhận được một lần xúc cảm mềm mại mịn màng trên má, liền lập tức nghiện rồi, muốn tùy thời lại xoa đi.

“Có một lần em nằm ở nơi đó, nhắm mắt lại ngủ rồi, tôi chờ đến mặt trời đều lặn núi, em còn không tỉnh lại, tôi đành phải giấu ở khúc quanh đường nhỏ, học chim kêu, nhưng em ngủ quá say.”

Tần Hùng như là bị đả thông hai mạch Nhâm Đốc, mặc kệ Điền Ca sắp đào cái hố chui vào, càng thêm tự tại, cười cũng càng thêm rạng rỡ, “Mắt thấy trời sắp tối, tôi không còn cách nào, chỉ có thể học chó kêu, em bị dọa tỉnh, chạy vội về nhà thời điểm, còn suýt nữa vướng vào dây leo té ngã.”

Người này! Hóa ra lần đó, là người này dọa cậu.

Ngày ấy cậu ở bờ sông không cẩn thận ngủ rồi, từ trong mộng bừng tỉnh, nhìn thấy trời đều sắp tối, vốn dĩ trong lòng sợ hãi, bên tai còn không ngừng truyền đến tiếng chó kêu. Hơn nữa nghe khoảng cách rất gần. Cậu còn tưởng rằng là chó hoang, sợ chạy chậm bị cắn một ngụm.

— Anh còn chế giễu tôi.

Điền Ca tố cáo trên giấy, nhíu mày.

— Đây mới không phải khuynh tâm, anh trêu chọc tôi.

Điền Ca lại bổ sung, trừng người. Nhìn nhìn, lại trừng không nổi.

Nhận thức lâu như vậy, cậu còn chưa từng gặp qua Tần Hùng cười đến thoải mái như vậy, một đôi mắt phượng hếch lên bởi vì cười mà híp lại, hóa ra lông mi lại dày đậm nhỏ dài như thế.

Vết sẹo từ khóe mắt lan tràn đến khóe miệng kia, dường như cũng sống lại, thêm cho người này dấu hiệu độc nhất vô nhị.

Tần Hùng dừng lại cười, thật sự không thể nhịn xuống, tay phải phủ lên bàn tay Điền Ca đang cầm bút. Tuy còn chưa có thành thân, nhưng trong lòng, đã nhận định đây là phu lang của hắn.

Tay Điền Ca co lại một chút, rốt cuộc không rút về.

“Lúc đó tôi rất kỳ lạ, thường thường ở còn chưa đến giờ xuống núi, liền xuống núi tới.” Tần Hùng nói, “Đi ngang qua chỗ đó, có khi có thể gặp được em, rất nhiều khi lại không gặp được, tôi biết em là tiểu ca nhi nhà thúc Điền, tuổi tác so với tôi nhỏ tròn chín tuổi, em tươi đẹp thông minh hoạt bát như vậy, tôi tự biết không xứng với em, cũng không dám mơ ước nhiều hơn.”

back top