TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 19

Chương 19: “Em Có Một Chút Khuynh Tâm Với Tôi Không...”

 

Mỗi một chữ, đều giống một đám mây trắng sữa xù lông. Nâng Điền Ca phiêu đãng giữa lưng chừng núi, uyển chuyển nhẹ nhàng đến sắp bay lên.

Hai người ở dưới mái hiên mặt đối mặt ngồi, lặng lẽ nhìn đối phương.

Một cơn gió lớn thình lình xảy ra, thổi mưa bụi nghiêng đi. Cây sơn trà trong sân lay động theo gió, cành lá rung rinh, cuồng phong trương dương thể hiện sự tồn tại. Chóp mũi lại toàn là mùi đất cỏ thanh mát dễ chịu.

Thời gian dường như tĩnh lại ở khoảnh khắc này, trôi đi một cách chậm rãi lạ thường.

Mu bàn tay Điền Ca còn được bao phủ bởi một bàn tay lớn nóng rực khác.

Cậu chợt nghĩ đến điều gì đó, nhếch môi cười, mắt hạnh cong cong, nhìn gần có thể thấy lớp lông tơ rất nhỏ trên má, kiều diễm và mọng nước, giống như một quả đào mịn màng.

Điền Ca chậm rãi rút về tay phải, cầm bút viết chữ.

— Chúng ta hình như đang diễn kịch bản thoại bản vậy.

“Cái gì?” Tần Hùng nhếch khóe miệng, nhướng mày nghi hoặc, tay còn đặt ở chỗ cũ, hơi cuộn lại, lòng bàn tay âm thầm vê nhẹ.

— Anh là hán tử nông gia thâm tình, nhưng tôi lại không phải tiểu ca nhi nhà giàu trong thành.

Điền Ca khóe miệng hướng lên, tạo ra hai cái lúm đồng tiền bên má, hồi tưởng lại nội dung trong thoại bản, đáy mắt đều hưng phấn đến sáng lên.

— Tôi sẽ không bị cha mẹ huynh trưởng giam cầm ở trong nhà, người trong nhà cũng sẽ không vì chia rẽ chúng ta, mạnh mẽ gả tôi cho người khác, trong thoại bản kết cục của họ là sinh ly tử biệt, điểm này chúng ta không giống họ.

Điền Ca viết xong, tay thon dài gân guốc cầm bút lông cao cấp, đôi mắt mở to, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Hùng.

Điền Ca rất vui, thoại bản giống như một thế giới khác, cho cậu sự tưởng tượng và vui sướng. Nhưng cậu không có người khác để chia sẻ. Cậu không có bạn bè. Các anh tuy thường mua thoại bản nhỏ cho cậu, nhưng lại không muốn nói chuyện này với cậu. Ngay cả cha cũng không chơi cùng cậu. Nói những thoại bản này quả thực sẽ chua rụng răng. Nơi nào có chuyện như vậy. Rõ ràng đều rất thú vị.

Sự mong muốn chia sẻ cuốn theo niềm vui, còn có một chút thân cận và mong đợi khó phát hiện.

Bầu không khí rung động vừa rồi, trong nháy mắt bị cắt ngang. Tần Hùng cùng Điền Ca nhìn nhau một lúc, dường như nhận thua mà rũ mắt, cười khẽ ra tiếng.

Tiếng cười trầm đục, Điền Ca nắm chặt bút, lông mi khẽ cụp, gương mặt và tai lại bắt đầu nhuộm hồng đào, hối hận vì đã viết những lời trẻ con không đâu này, khó nén thất vọng.

Tần Hùng cũng sẽ chê cười cậu sao.

Tần Hùng nhìn hàng chữ tề chỉnh mềm mại trên trang giấy, mày mắt khẽ động, dường như đang cân nhắc điều gì.

“Kỳ thật bọn họ cũng không luôn là sinh ly tử biệt, trong thoại bản còn thường viết một loại kết cục khác.”

Ồ? Điền Ca hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Tần Hùng rũ xuống tầm mắt, hắng giọng, lúc này mới nói: “Bọn họ còn có thể, bỏ trốn.”

Điền Ca: “......”

“Mặc kệ như thế nào, giống như em nói, chúng ta cùng bọn họ không giống nhau.” Tần Hùng rất nhanh bổ sung, “Chúng ta cưới hỏi đàng hoàng.”

— Tôi còn chưa đồng ý muốn gả cho anh đâu.

Điền Ca động bút, tay trái nắm tay vỗ vào trước ngực, gương mặt nhỏ màu hồng đào căng lại, nhìn như bình tĩnh tự nhiên, kỳ thật ánh mắt mơ hồ, màu hồng kia từ gương mặt đi xuống thẩm thấu, đã lan tràn đến làn da lộ ra giữa cổ.

Từ nhỏ, Điền Ca liền không phải đứa trẻ giỏi nói dối. Giả bộ sinh bệnh lừa uống nước đường, đã là lời nói dối lớn nhất cậu từng nói.

Vốn tưởng rằng cẩn thận giấu rất tốt. Không ngờ mẹ sau này trực tiếp chế giễu cậu, nói cậu đầy mặt đều viết hai chữ “chột dạ”. Quả thực chỉ kém nói rõ với người khác: — Tôi đang lừa anh.

Mấy năm nay trôi qua, ở phương diện này, Điền Ca hiển nhiên vẫn là không lớn thêm chút tâm nhãn nào.

Từ khi Tần Hùng vào cửa tới, ánh mắt cậu theo sát người này. Cho dù xấu hổ nên rũ mắt. Lỗ tai cũng không bỏ sót bất kỳ một câu nào, nghe đến chỗ hưng phấn, vành tai còn sẽ khẽ động một chút.

Gặp được hắn liền cảm thấy vui mừng, đối diện liền khống chế không được mặt nóng, muốn ở cùng hắn liền tim đập mong chờ. Đại để trừ Điền Ca chính mình, những người khác đều đã nhìn thấy tâm sự rạng rỡ của cậu. Tần Hùng cũng không ngoại lệ. Hơn nữa so với những người khác càng thêm rõ ràng.

Bởi vì, thời khắc chú ý nhất cử nhất động của đối phương, cũng không phải hành vi đơn phương của Điền Ca.

Tần Hùng mắt không chớp mà nhìn chằm chằm người xem, tầm mắt từ mày mắt rũ xuống kia, rơi xuống môi. Trở lên chuyển qua nốt ruồi son nhỏ trên mũi.

Nốt ruồi son nhỏ đặc biệt biết bao, giống như một hạt cát tinh xảo, điểm trên làn da trắng nõn, vị trí vừa lúc, liếc mắt một cái liền có thể chú ý tới, lại không dời được tầm mắt.

Yết hầu Tần Hùng lăn lộn, khóe miệng mím chặt. Lễ nghi đúng mực học từ nhỏ dường như đều bị ném ra sau đầu.

Toàn thân cơ bắp căng chặt, muốn khống chế chính mình. Không thể mất đi đúng mực mà đem ngón tay phủ lên mũi, càng không cần mơ ước dùng môi đi hôn.

Nhưng thân thể có thể khống chế, suy nghĩ lại giống như dòng suối nhỏ róc rách chảy nước. Rút đao đoạn thủy. Nước càng chảy. Cầm lòng không đậu.

Hóa ra là cảm giác này.

“Điền Ca nhi, tôi nói tôi phía trước cũng không dám mơ ước cùng em có cái gì, hiện tại lại dám lên môn cầu hôn, em có muốn biết vì sao không?” Tần Hùng hỏi.

Vấn đề này thật sự quá chạm trúng lòng Điền Ca. Tần Hùng đối với cậu không hề che giấu sự yêu thích, cậu thật sự mơ hồ, tuy vui mừng, nhưng cũng có chút hoảng hốt.

— Vì sao vậy?

Không đợi Điền Ca buông bút, Tần Hùng liền nói, giống như đã ấp ủ đã lâu, gấp không chờ nổi.

“Bởi vì em.”

Tần Hùng từ ghế ngồi xổm xuống, chân sau uốn gối, kéo gần khoảng cách giữa hai người, tay rũ đặt ở đầu gối, cách cẳng chân Điền Ca không quá một hai ngón tay.

“Em lần đầu tiên cùng Điền Nhị tới nhà tôi, cảm ơn tôi cứu em khỏi bị rơi xuống nước, khi tôi cùng Điền Nhị nói chuyện, em luôn lén lút nhìn về phía tôi, tôi cùng em đối diện, em mặt đỏ đến dọa người.”

Điền Ca nhìn xuống, ngực theo hô hấp phập phồng, không thể hồi tưởng, không dám nhìn thẳng Tần Hùng đang nhìn thẳng cậu. Bởi vì cậu biết đó là thật.

Nếu nói ai đã sinh tình trong lần rơi xuống nước kia. Kỳ thật là chính cậu.

Trong lúc tuyệt vọng mà cho rằng mình sắp chết chìm, một đôi cánh tay mạnh mẽ như vậy vớt cậu ra khỏi mặt sông, lưng dựa vào ngực dày rộng an toàn như vậy, hơi thở nóng rực đánh vào sau cổ cậu khi, cả người tê dại, phân không rõ là sống sót sau tai nạn, hay là cái gì khác, liền ngưỡng mặt nhìn thấy vết sẹo kia cũng có ý vị khác lạ.

Sau đó, trong mơ, Điền Ca luôn mơ thấy, một hán tử thân thể khỏe mạnh, mặt bên có một vết sẹo thật dài, cùng cậu nói chuyện, viết chữ, cùng nhau ăn cơm, bước chậm trên bờ ruộng, nằm ở bãi cỏ bờ sông xem mặt trời lặn vàng rực...

Có đôi khi, cậu thậm chí sẽ chủ động đi nắm tay người trong mộng kia, giống như trong tưởng tượng to rộng rắn chắc, mang theo vết chai, thô ráp lại ấm áp...

Giọng nói trầm thấp của Tần Hùng lại lần nữa vang lên, kéo Điền Ca từ đủ loại hồi tưởng không nên lời kia ra.

“Ngày đó buổi tối, tôi ăn cá kho do em tự tay làm, nói làm em chê cười, tôi liền xương cá cũng ăn sạch.” Tần Hùng nhẹ giọng nói, như là sợ dọa chạy ai, lắng nghe nói, giọng nói có chút run rẩy, “Em cho tôi hy vọng, mong đợi lại sợ hãi thất bại tư vị, tôi nếm đến bây giờ, vẫn là không dám xác định.”

Khớp mũi Điền Ca đột nhiên có chút cay, tim đập lại hướng về bằng phẳng, trong ánh mắt thiếu đi hồi hộp, nhiều vài phần ôn nhu, cậu chủ động duỗi tay, đi phủ lên mu bàn tay Tần Hùng.

Hóa ra lo được lo mất không phải một mình hắn.

Da thịt tiếp xúc truyền lại nhiệt độ cơ thể lẫn nhau. Không cần lại nói quá nhiều, bọn họ liền đều đã biết đối phương trả lời.

Khóe miệng Tần Hùng nhếch lên có chút phóng túng, khóe mắt nghẹn ra một vệt hồng, cúi đầu, lại rất nhanh ngẩng đầu.

Từ năm 16 tuổi cửa nát nhà tan, từ giãy giụa cầu sinh suýt chút nữa làm hai đứa em trai chết đói, đến mấy năm nay áo cơm không lo.

Kỳ thật sớm đã trong thời gian quen thuộc với cực khổ và cô độc, an ủi chính mình, nhân sinh có thể nhìn thấy đến cuối, cũng coi như vững vàng.

Trận niềm vui bất ngờ này, quả thực giống như nằm mơ vậy. Cảm giác trong ngực mãnh liệt đến giống trời long đất lở.

“Em còn nhớ không, ngày đó trên núi, mặt trời đặc biệt gay gắt, Tần Bão chạy lên núi, mang cho tôi đồ ăn, còn có một chén chè đậu xanh giải nhiệt, đều là em làm.” Tần Hùng nói, khóe mắt hồng càng thêm rõ ràng, “Tôi ăn ngấu nghiến mà ăn xong, không nhớ được một chút hương vị món ăn kia, chỉ nhớ rõ ngày đó tôi lại mệt lại nóng, đói đến hoảng hốt lại không muốn ăn cơm nguội dưa muối, sau đó Tần Bão liền tới rồi, nói em ngay ở đầu núi kia.”

“Tôi giống như một kẻ du côn lưu manh, ngồi xổm ở bụi cây, nhìn trộm em đã lâu, chính là khoảnh khắc kia, tôi nghĩ, chỉ cần em đối với tôi có một chút tâm ý, tôi nhất định phải cưới em.”

Tần Hùng chính thần sắc, tuy đáp án đã rạng rỡ bày ở bên ngoài, lại vẫn là muốn lặp lại xác nhận hỏi.

“Điền Ca nhi, em nhưng có một chút yêu thích tôi, nguyện ý gả cho tôi?”

back top