TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 20

Chương 20: Trước Hôn Lễ

 

Ngày cưới được định vào ngày Tiết Đại Tuyết. Đại Tuyết đến, trời đông giá rét, tuyết rơi đúng lúc năm được mùa, mọi việc đều tốt. Tính toán đâu ra đấy, vừa vặn còn dư hai tháng thời gian.

Người nhà họ Điền ai cũng có thể nhìn ra. Hán tử kia bề ngoài thì đâu vào đấy, kỳ thật cái vẻ hấp tấp muốn rước tiểu người câm về nhà đã sắp tràn ra rồi.

Nạp thái, Vấn danh, Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ (Cầu hôn, Hợp bát tự, Chính thức đính hôn, Đưa sính lễ, Định ngày cưới). Năm bước cưới gả này, Tần Hùng đã hoàn thành toàn bộ chỉ trong vòng 3 ngày ngắn ngủi. Chỉ còn chờ đợi ngày cuối cùng rước dâu thành hôn.

Ngày này, giữa trưa. Ăn cơm trưa xong, Điền Ca dẫn theo Tráng Tráng ra cửa. Đồ ăn ngon làm vào buổi trưa, mang một phần đến nhà họ Tần.

“Chén giò heo này chắc chắn sẽ thơm đến nỗi tiểu thúc gia chảy nước miếng, tiểu thúc anh nấu ăn là ngon nhất.” Tráng Tráng ở bờ ruộng, nhảy nhót, gương mặt phúng phính trẻ con được mặt trời chiếu đến càng thêm hồng hào.

Tiểu thúc gia...

Điền Ca mặc một thân áo ngắn màu hồng đào mới may, quần vải thô màu đen, tay trái vác giỏ tre, tay phải dắt Tráng Tráng, nghe xong lời này liền dừng lại, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhiễm thêm màu, vừa vặn cùng quần áo mới hợp nhau.

— Chưa thành thân, con không được gọi hắn như vậy.

Cậu ra vẻ nghiêm túc nhắc nhở cháu trai nhỏ.

Tráng Tráng nhỏ mà lanh lợi, chớp mắt đen như mực, ánh mắt trong veo, nói chuyện lại một chút không giữ thể diện tiểu thúc mình.

“Dù sao sớm muộn gì cũng phải sửa miệng, hơn nữa tiểu thúc anh thích tiểu thúc gia như vậy, trước khi ra cửa con đều trộm thấy, tiểu thúc anh tô son môi, miệng thật hồng.”

Tráng Tráng rất là hiểu chuyện, hạ giọng nói: “Mẹ cũng có son môi, nói tô cho cha thích xem.”

Điền Ca nhanh chóng mím chặt miệng, muốn giấu đi, lén lút dùng đầu lưỡi liếm một chút. Không ngờ. Mùi vị thế mà lại ngọt, giống bánh trứng gà mềm xốp, cũng có chút giống mật ong.

Điền Ca dùng tay nhẹ lau, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện một vết son đỏ lờ mờ. Không dám dùng sức quá, sợ lau trôi trên mặt. Cậu có chút phiền lòng.

Trong nhà không có gương đồng. Điền Ca cũng không dám đi ra sân, công khai mà soi gương tô. Đều là lén lút trốn trong phòng làm.

Thật sự rất hồng sao, nhìn sẽ rất kỳ cục sao?

Bọn họ lại đi qua một khúc quanh đường nhỏ, tầm mắt có thể nhìn thấy, đã thấy được nhà họ Tần.

Nếu không hôm nay coi như thôi. Cứ để Tráng Tráng đi đưa đồ ăn.

Chỉ là. Cậu đã thật nhiều ngày đều không có gặp qua Tần Hùng.

...

Bước chân Điền Ca chậm lại, không ngừng dùng tay nhẹ sờ môi, mỗi lần đều có thể cọ ra vết đỏ. Son môi Tiền Đóa cho cậu là loại tốt nhất, không dễ lau sạch. Lần sau cậu không bao giờ muốn tô bừa son môi nữa.

Điền Ca đi đường chậm lại, Tráng Tráng tự nhiên cũng đi theo chậm.

Tráng Tráng vóc dáng mới đến ngang hông Điền Ca, ngẩng đầu, trong mắt có vài phần ngượng ngùng rõ ràng, do dự vài lần mới mở miệng, giọng nói nhỏ đến giống muỗi, “Tiểu thúc, anh cùng mẹ lau son môi này, thật là đẹp mắt, anh về có thể quẹt cho con một lần không.”

Thần sắc cau mày cụp mắt của Điền Ca lập tức ngưng lại, mắt hạnh trợn tròn.

?

Không phải nói quá đỏ sao.

Mắt to nhìn mắt nhỏ cùng Tráng Tráng, một lát sau, Điền Ca nhếch khóe miệng, sảng khoái gật đầu đồng ý. Hóa ra cậu tô son môi nhìn không kỳ cục, vậy thì tốt rồi.

Tráng Tráng căn bản không nhận thấy được sự thay đổi phức tạp trong tâm tư tiểu thúc, được đồng ý, hưng phấn đến đi đường đều nhảy nhót lên.

Từ xa, còn chưa tới hàng rào nhà họ Tần, liền thấy một người hướng bọn họ nghênh đón.

Tần Hùng sải bước, không hai cái liền tới tới trước mặt, tóc búi gọn gàng tinh thần, một thân áo quần ngắn màu đen thông thường, đại để là đang làm công việc tốn sức trong nhà, trên làn da màu lúa mạch ở cánh tay và cổ đều bao phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Điền Ca tự thấy người nghênh đón kia một khắc, ánh mắt liền sáng vài phần, cũng tiến lên đuổi kịp vài bước.

Thật sự mặt đối mặt, hai người lại rụt rè đứng yên, giữa hai người còn cách một người khoảng cách. Ánh mắt giao hội, nhìn thấy đối phương, đều không tự chủ được trước cười rộ lên.

Tần Hùng trước tiếp nhận giỏ tre, “Xa xa liền thấy em tới rồi, mau cùng tôi vào nhà đi.”

Điền Ca gật đầu, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, đưa ra, sờ sờ gương mặt, ý bảo Tần Hùng lau mồ hôi. Cũng là khăn bông Điền Ca tự mình thêu. Màu xanh lam, màu nhuộm không đều, nhìn kỹ kỳ thật là lem luốc. Góc khăn thêu một bông hoa nhỏ, bên cạnh hoa nhỏ còn có hai chữ nhỏ xinh — Điền Ca.

Một chiếc khăn sạch sẽ thơm tho, còn mang theo hơi ấm của Điền Ca.

Tần Hùng lập tức liền duỗi tay tiếp, lại không lấy ra lau mồ hôi, ngay trước mặt, gấp thành mảnh nhỏ vuông vắn, cất vào vạt áo của mình.

Trước kia cũng nhặt được khăn của Điền Ca, trên đó không chỉ có mùi bồ kết. Còn có một loại hơi thở khó tả khác. Ấm áp khô ráo, giống như chăn mới phơi, mùi hương dịu nhẹ dễ chịu, giống như là... hương thơm tỏa ra từ chính người Điền Ca.

Điền Ca mắt nhìn khăn là lấy không trở lại, trợn tròn mắt, không thể tin mà ra dấu.

— Khăn tay của tôi.

“Em vừa rồi tự mình tặng cho tôi, hiện tại là khăn tay của tôi.” Tần Hùng nói, mặt góc cạnh rõ ràng căng lại, thần sắc lại nghiêm chỉnh vô cùng.

Điền Ca trừng người, khuôn mặt nhìn tức giận, ánh mặt trời buổi chiều ngày thu chiếu rọi xuống, màu da khỏe mạnh hồng hào, lông tơ rất nhỏ trên má, nhìn liền làm người ta ngứa lòng.

Tần Hùng âm thầm đem mu bàn tay chà xát, cuộn tròn, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía ruộng lúa mạch phía sau Điền Ca, chỉ liếc một cái, lại thu hồi lại, nhìn người trước mắt, tiếng cười trầm thấp.

“Điền Ca nhi, đi đường xa như vậy, khát nước rồi, vào nhà tôi cho em pha nước ngọt, uống không?” Tần Hùng lại tiến lên gần hơn, nhìn Điền Ca, giọng nói dường như cố ý kéo thấp, giống như mê hoặc, còn có chút khàn.

Điền Ca theo bản năng muốn nuốt nước bọt, cố chịu đựng không nuốt, không muốn bị phát hiện. Nhưng càng muốn chịu đựng, càng là nhịn không được. Động tác nuốt nước bọt càng rõ ràng.

Tần Hùng cười khẽ. Lại trêu hắn. Rõ ràng hắn còn không khát. Đều do Tần Hùng.

Tần Hùng ngăn trước khi Điền Ca nhíu mày, lại nói: “Hôm qua tôi còn mua bánh hạt dẻ cùng đào hoa tô về, đang tính hôm nay sẽ đem qua cho em, trùng hợp em đã đến rồi, vào nhà tôi pha nước ngọt ăn một chút, được không?”

Điền Ca mơ hồ nhớ rõ, mình khi còn nhỏ ăn qua đào hoa tô. Bánh hạt dẻ còn chưa bao giờ ăn qua. Hạt dẻ hấp mềm ngọt dẻo, nếu làm thành điểm tâm... Nghe liền rất ngon miệng.

Điền Ca nhìn Tần Hùng, gật gật đầu, gật đầu xong, trên mặt lại có hơi nóng dâng lên. Là Tần Hùng nói phải cho hắn ăn. Hắn chỉ là nếm một chút mà thôi. Không sao cả.

Hai người tiếp tục đi hướng vào trong sân.

Tráng Tráng theo ở phía sau, chốc lát nhìn tiểu thúc, lại nhìn tiểu thúc gia, phát hiện hắn dường như bị cái gì kỳ lạ ngăn cách, nhìn thế nào cũng không rõ, đơn giản cũng liền không nhìn. Dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cha, nhị bá còn có gia gia giao cho hắn là được — luôn ở cùng tiểu thúc.

Đi vào trong sân. Bên ngoài nhà chính sát tường, dựng một cái thang gỗ dài, nối thẳng nóc nhà.

Tần Bão đang từ trên thang đi xuống, trong tay còn cầm ngói lợp, thấy người vào nhà, cười đến mắt mày cong cong, vẫy tay.

“Tiểu Điền ca, em tới rồi, ai, tôi nghe mùi vị, có phải lại có đồ ăn ngon không.”

“Là giò heo hầm khoai tây, tiểu thúc con hầm cả buổi sáng đó, thơm lắm.” Tráng Tráng nhiệt tình đáp lời.

Hai đứa nhỏ xách giỏ tre, nhanh nhẹn vào nhà bếp, không làm phiền.

Tráng Tráng đi theo tiểu Tần ca cùng nhau gặm giò heo, xem chó đùa chó, đã đem nhiệm vụ bồi tiểu thúc quên ở sau đầu.

Nhà chính. Điền Ca ngồi ở ghế nhỏ, trên bàn gỗ trước mặt bày hai đĩa điểm tâm, còn có một chén nước ngọt nóng hổi.

Bánh màu vàng đất, dùng khuôn tạo hình bông hoa mềm mại, hẳn là chính là bánh hạt dẻ. Món còn lại màu hồng đào, chính là đào hoa tô.

Rửa tay sạch sẽ, trước cầm lấy một khối bánh hạt dẻ.

Hàm răng cắn xuống khoảnh khắc kia, mùi thơm ngọt dẻo lan tỏa trên đầu lưỡi, Điền Ca sửng sốt, mở to hai mắt, lại cắn miếng thứ hai, nhai nhai, nuốt xuống.

Đầu còn chưa kịp chuyển hướng, tay đã vươn lấy miếng thứ hai. Đưa nhanh đến bên miệng, mới ý thức được không đúng.

Tần Hùng ngồi ở bên cạnh, hai tay đặt phẳng trên mặt bàn, ngồi thẳng tắp, đang nhìn hắn im lặng mà cười.

“Em thích là được, tôi nếm một cái, còn lo lắng quá ngọt, ăn nhanh đi, đều là mua cho em.”

Bàn tay đang nhéo bánh hạt dẻ kia, xoay hướng, chậm rãi đưa tới bên miệng Tần Hùng.

Tần Hùng sửng sốt, tầm mắt đi xuống, một bàn tay trắng nõn thon dài liền ghé sát bên miệng hắn, móng tay bằng phẳng sạch sẽ, cổ tay gầy guộc lộ ra một chút từ ống tay áo, mơ hồ nhìn thấy một đoạn vòng ngọc xanh sẫm bên trong.

Là tín vật đính hôn Tần Hùng đưa cho Điền Ca. Cũng là vật duy nhất mẹ Tần Hùng để lại. Chiếc vòng ngọc này, đã từng cũng là tín vật đính hôn cha Tần Hùng tặng cho mẹ. Thời điểm gian nan nhất, Tần Hùng đem nó đi cầm đồ mua gạo. Sau này đầu óc thoải mái hơn một chút, liền lập tức đi chuộc về.

Mẹ Tần Hùng là chết khó sinh, một thi hai mạng. Chiếc vòng tay này, trong mắt người trong thôn, ước chừng cũng là đồ vật không may mắn.

Những chuyện này, Tần Hùng đều kể hết cho Điền Ca nghe. Không ngờ. Điền Ca thế mà lại nguyện ý đem nó mang theo bên người.

Bánh hạt dẻ quả nhiên rất ngọt. Bên trong trộn lẫn mật ong, vốn dĩ đối với Tần Hùng mà nói, là ngọt đến ngấy. Nhưng miếng cắn xuống từ trên tay Điền Ca này, lại vừa vặn như vậy.

Điền Ca cười tủm tỉm. Hắn liền nói, bánh hạt dẻ ngon như vậy, ai cũng không thể từ chối.

— Cảm ơn anh đối với tôi dụng tâm như vậy, tôi thực thích.

Điền Ca viết trên giấy bút đã sớm chuẩn bị sẵn ở một bên.

Ghế bên cạnh đột nhiên chen qua một người. Ghế không dài, ngồi một người thoải mái, nhưng hai người liền rất chật chội, đùi sẽ dựa sát vào nhau, cánh tay cũng sẽ đụng tới.

Hơi thở bất ngờ tới gần, Điền Ca hướng bên cạnh nhích một chút, quay đầu lại chính là mặt bên của Tần Hùng gần trong gang tấc, sửng sốt một cái chớp mắt, mới nghĩ hắn có thể đứng lên trước.

Nhưng cổ tay bị nắm lấy, không đứng lên nổi.

Tần Hùng không dùng sức quá lớn, chỉ là nắm hờ, trong lời nói không rõ là khẩn cầu, hay là dẫn dắt, “Trong lòng tôi, chúng ta đã là vợ chồng, dựa gần tôi ngồi một lát đi, trong nhà không có người khác, không cần lo lắng gì khác.”

Còn chưa có thành hôn đâu. Sao mỗi người đều như vậy a.

Bất quá. Dù sao rất nhanh liền đến ngày cưới.

Điền Ca rất nhanh liền tự thuyết phục chính mình, chủ yếu là... Hắn cảm thấy Tần Hùng dường như đang cầu xin hắn làm như vậy. Tần Hùng đâu phải là người sẽ cầu xin người khác.

Nhưng là quá gần. Thân thể Điền Ca có chút cứng đờ, hắn không sợ Tần Hùng, nhưng là ngượng ngùng. Sự ngượng ngùng này lại là kết quả ngầm đồng ý của chính hắn.

Không chỉ trên mặt nóng, thân thể cũng cảm thấy nhiệt lên. Tần Hùng sẽ nghe được tiếng thình thịch thình thịch trong ngực hắn sao.

back top