TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 37

Chương 37: Nếu Không Thì Hòa Ly Đi

 

“Mỹ nhân chào em, anh là Bạch Thanh Chính.” Thử trang vừa tuyên bố hoàn thành, Bạch Thanh Chính liền không kịp chờ đợi bước lên bậc thang, quạt giấy vừa thu lại, chìa ra một đôi tay thon dài trắng nõn về phía Điền Ca.

Điền Ca không rõ nguyên do, ánh mắt xuyên qua vai người trước mặt, nhìn về phía Tần Hùng đang chậm rãi bước tới phía sau, trong lòng cảm thấy yên ổn chút.

Bạch Thanh Chính tự nhiên cũng chú ý tới, một hán tử sơn dã thô ráp, rõ ràng là đang hướng về tiểu ca nhi người câm này.

“Này, huynh đệ, theo đuổi mỹ nhân cũng phải có thứ tự trước sau chứ.” Bạch Thanh Chính có chút khó chịu, hắn nhìn thế nào cũng tuấn lãng quý khí hơn tên thôn phu sơn dã này, sao mỹ nhân người câm lại không nhìn hắn, ngược lại nhìn tên thô hán này.

Điền Ca muốn bước lên kéo tay chồng mình, hắn đã nhìn ra, sắc mặt Tần Hùng không tốt lắm.

Lúc trước sau khi thành thân, lại đến huyện thành, Tiền Đóa lại mời hắn làm người mẫu thử trang, Điền Ca cũng từng do dự.

Hắn đã gả làm vợ người, cứ như vậy xuất đầu lộ diện có phải không tốt lắm, nhưng thù lao Tiền Đóa đưa ra lại thật sự rất vừa ý, khi đó Tần Hùng cái gì cũng chưa nói, rất ủng hộ hắn đi làm người mẫu thử trang, còn khen hắn thật xinh đẹp.

Điền Ca khẳng định, chính là cái tên công tử phù phiếm như chim công trước mặt này, làm Tần Hùng không vui.

Đang định bước lên, Tiền Đóa kéo cánh tay hắn lại.

Một màn kịch hay đang sắp bắt đầu, Tiền Đóa cười nháy mắt với Điền Ca.

Nhìn lại hai hán tử trước mặt, Tần Hùng không trả lời lời Bạch Thanh Chính, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”

“Bản công tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Bạch Thanh Chính của Bạch gia ở phủ Yên Ổn.”

Trong mắt Tần Hùng vốn dĩ còn đầy bất mãn và sát khí, nghe đến đó, đột nhiên khựng lại.

Bạch Thanh Chính của phủ Yên Ổn, đứa trẻ nhỏ xíu năm nào còn tè dầm trong lòng ngực hắn, giờ cũng đã lớn như vậy.

Đúng rồi, hắn đã rời khỏi phủ Yên Ổn mười sáu năm rồi, cảnh còn người mất.

Bạch gia là danh môn vọng tộc nổi tiếng, gần mấy năm càng là thế lực từng bước mở rộng, trở thành gia tộc thương nhân số một vang danh phủ thành, phất lên nhờ việc kinh doanh tửu lầu, sau đó sản nghiệp trải rộng các ngành nghề.

Bạch Thanh Chính có chút không hài lòng với phản ứng bình thản của tên thô hán trước mặt, bất quá cũng đúng, một thôn phu sơn dã, không biết Bạch gia bọn họ cũng là bình thường.

“Khụ khụ khụ.” Bạch Thanh Chính hắng giọng, quạt giấy mở ra, làm bộ làm tịch quạt hai cái gió, bất quá vóc dáng hắn thon dài đoan chính, phục sức cũng hoa lệ, quả nhiên một bộ khí chất thanh phong minh nguyệt, nhìn cũng không quá đáng ghét, “Ta nói, mỹ nhân người câm này là ta nhìn trúng trước, ta có thể mang hắn về phủ thành, cho hắn cuộc sống gấm vóc ngọc ngà, ngươi nhìn xem ngươi, người ta rõ ràng là chướng mắt ngươi, quân tử bất đoạt nhân sở hảo, ta cho ngươi một túi bạc, ngươi liền đừng tranh giành với ta nữa đi.”

Tần Hùng cười nhạo một tiếng, nhận ra Bạch Thanh Chính là con của bạn cũ thời niên thiếu, thật sự không thể nổi giận, Bạch gia luôn luôn gia phong đoan chính, sao đứa nhỏ này lớn lên tính tình lại lệch lạc như vậy, thấy tiểu ca nhi tỷ nhi đẹp trên đường liền muốn mang về nhà, trông có vẻ không phải lần đầu làm chuyện như vậy.

Điền Ca thật sự nghe không nổi nữa, tên chim công phù phiếm này, ngay trước mặt chồng hắn, nói những lời hồ ngôn loạn ngữ gì đâu, bất chấp yêu cầu muốn xem kịch của Tiền Đóa, hắn bước ra phía trước, dưới ánh nhìn chăm chú trợn tròn mắt của Bạch Thanh Chính, thân mật khoác cánh tay Tần Hùng, đôi mắt hạnh sáng ngời nheo lại, giận dữ nhìn Bạch Thanh Chính.

“Không phải, mỹ nhân em dụi mắt đi, em chọn hắn không chọn ta sao?” Bạch Thanh Chính không phục, mặc dù ngũ quan tuấn lãng, nhưng trong thần sắc vẫn có vẻ trẻ con.

Tính thời gian, tuổi cũng không lớn, người này năm nay vừa tròn 17 tuổi.

Tần Hùng vỗ vỗ mu bàn tay Điền Ca trấn an, không muốn nghe tiểu tử này hồ ngôn loạn ngữ nữa, quát khẽ: “Hỗn xướng, ngươi là muốn ta gọi ca ca ngươi áp giải ngươi về?”

Mấy tên gã sai vặt vừa nghe thầm nghĩ không ổn, lần này chọc phải cục đá cứng rồi, tiểu thiếu gia nhà họ luôn luôn đầu óc không tốt, một mực, được lão gia phu nhân nuông chiều, Bạch Thanh Chính sợ nhất, chính là người nắm quyền Bạch gia hiện tại Bạch Thanh Quyền, cũng chính là đại ca hắn.

Bạch Thanh Chính nhất thời bị dọa sợ, thần thái và ngữ khí răn dạy người này, thật sự có vài phần giống đại ca hắn, vội chắp tay, hành một cái lễ tiêu chuẩn, thái độ cũng không kiêu ngạo như vừa rồi, đoan chính nói: “Là vãn bối mạo muội, xin hỏi các hạ cùng gia huynh có quan hệ gì?”

Hiện tại mọi người đều chỉ biết phủ Yên Ổn có một Bạch gia, lại không biết, 20 năm trước, sánh vai cùng họ, còn có một Tần gia.

Bất quá Tần gia nội đấu nghiêm trọng, cuối cùng rơi vào cái kết cục tan cửa nát nhà cùng chết, lúc mới xảy ra chuyện, người khác còn có thể bàn tán vài câu, nhiều năm như vậy trôi qua, đã không còn mấy người nhớ rõ.

“Người này là vợ ta, dựa vào vai vế, ngươi nên gọi hắn một tiếng tẩu tử.” Tần Hùng rút thân khỏi hồi ức, không trực tiếp trả lời vấn đề của Bạch Thanh Chính, “Về nhà gặp ca ngươi, giúp ta nhắn với hắn, rượu chôn dưới rừng hoa đào, nếu còn, thì đào ra mà uống đi.”

Năm đó đã ước định, cùng nhau chôn hai vò rượu, một người thành thân liền đào ra một vò để chúc mừng.

Bạch Thanh Chính mồ hôi lạnh đều chảy xuống, lại không dám lấy ánh mắt ngả ngớn như vậy đi nhìn Điền Ca, hắn thế mà ngay trước mặt chồng người ta, tuyên bố muốn mang vợ người ta về nhà, mấu chốt là, người này dường như còn là bạn tốt của ca hắn.

Rượu chôn dưới rừng hoa đào hắn có biết, đại ca ngẫu nhiên có kể với hắn, trong lời nói nhắc đến một người bạn tốt, trên mặt tràn đầy vẻ hoài niệm, nói là Bá Nhạc chi giao, còn cảnh cáo hắn không được lén đào rượu, đào liền chặt đứt tay chân hắn.

“Đại ca,..... Đại tẩu.” Bạch Thanh Chính hoàn toàn như biến thành người khác, bộ dáng ngoan ngoãn, cười rộ lên lộ ra hai bên răng nanh, trông đáng yêu hơn nhiều, sự tương phản này làm Điền Ca ngạc nhiên nhíu mày.

“Nếu là bạn tốt của gia huynh, vậy không bằng đợi sau yến khánh xuân tối nay, cùng ta một đường về phủ thành đi, gia huynh hẳn là rất muốn gặp ngươi.” Bạch Thanh Chính nói.

Đại ca mỗi khi đến mấy ngày đó, thần sắc liền uể oải một chút, thường xuyên một mình đi đến vườn đào uống rượu, ngay cả chị dâu cũng không rõ nguyên do, chỉ nói là hoài niệm một cố nhân.

“Không cần.” Tần Hùng nói, “Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp mặt.”

Trong lòng Điền Ca tò mò muốn chết, Tần Hùng còn có bí mật nhỏ giấu hắn, sao trước nay chưa từng nói với hắn nha.

“Ta còn tưởng rằng có kịch hay xem đâu, hóa ra các ngươi vẫn là cố nhân? Cùng nhau vào tiệm uống ly trà đi.” Tiền Đóa có chút thất vọng, hắn còn chờ xem Tần Hùng cho tên chim công phù phiếm này một quyền đâu, đáng tiếc không thấy, hắn mỉm cười với Bạch Thanh Chính: “Công tử thật là quý khí, mới vừa nghe nói là công tử Bạch gia ở phủ Yên Ổn, thật là trăm nghe không bằng một thấy, khí vũ hiên ngang khí chất phi phàm như thế.”

“Điệu thấp điệu thấp, chuyến này ta kỳ thật là giấu giếm thân phận đến xem khánh xuân huyện thành các ngươi.” Bạch Thanh Chính bị lời khen này làm cho trong lòng lâng lâng, sống lưng lại thẳng lên, hướng Tiền Đóa ném một ánh mắt quyến rũ, Tiền Đóa vội che khóe miệng cười.

Điền Ca quả thực không nỡ nhìn, ngước mắt nhìn Tần Hùng một chút, vẫn là chồng mình tốt, chưa bao giờ trăng hoa, nếu là Tần Hùng cũng giống tên chim công phù phiếm này, thì hắn.... Phi phi phi, Tần Hùng mới sẽ không.

Bạch Thanh Chính cuối cùng vẫn là phe phẩy quạt giấy bỏ đi, nói còn muốn đi dạo khắp nơi, kỳ thật quay đầu liền trở về khách điếm, gấp gáp viết một phong thư cho đại ca mình.

Nếu tên thô hán mặt mày hung tợn kia thật là bạn tốt của đại ca, thì hắn coi như đã lập được một công lớn, như vậy hắn đi chuộc Yến Yến ở thanh lâu lúc đó, đại ca khẳng định có thể giúp hắn nói lời hay trước mặt cha mẹ.

Trong tiệm son phấn, Tiền Đóa lấy ra Long Tỉnh nụ non hái năm nay, pha một ấm trà, khi châm trà cho Điền Ca, khóe miệng còn ngậm ý cười, người thú vị như Bạch Thanh Chính, một năm khó gặp được vài lần.

“Điền Ca nhi, lần này em hỏi đúng chỗ rồi, hôm qua ta còn đi xem một gian cửa hàng, điều kiện đặc biệt tốt, tiền thuê cũng thích hợp, ta vốn định mở một chi nhánh, nhưng cửa hàng đó với ta mà nói hơi nhỏ, ta nghĩ với em mới học làm ăn, hẳn là vừa vặn.” Tiền Đóa đi thẳng vào vấn đề, vừa rồi Tần Hùng còn chưa tới, Điền Ca đã viết trên giấy nói với hắn, muốn hắn giúp hỏi thăm chuyện cửa hàng.

— Thật vậy chăng? Tốt đến mức nào?

Điền Ca rõ ràng có chút hưng phấn, hắn đã chứng kiến khả năng kinh doanh và ánh mắt của Tiền Đóa, hơn nữa Tiền Đóa cũng là tiểu ca nhi, hắn hiện tại phục Tiền Đóa sát đất.

Quá chuyên chú nhìn Tiền Đóa, khiến hắn lơ là ánh mắt của Tần Hùng bên cạnh, Tần Hùng chợt nghe thấy chuyện thuê mặt tiền cửa hàng, nghi hoặc nhìn về phía Điền Ca.

Những chuyện này, Điền Ca chưa bao giờ hé lộ nửa lời với hắn.

Tiền Đóa qua lại đánh giá giữa hai người, làm ăn mấy năm đã sớm tinh tường như người tinh, một chút liền nhìn ra manh mối, hắn bất động thanh sắc cười gật đầu, ngón tay xanh nhạt nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, “Chủ cửa hàng kia vội vã cần tiền, vị trí rất không tồi, bên cạnh chính là trường học và một con phố buôn bán sầm uất, ngày thường học sinh lên xuống lớp đều sẽ đi ngang qua con phố đó, làm chút đồ ăn gì đó, bán chút văn phòng phẩm tạp hóa, vẫn là không lo không có tiền kiếm.”

— Tiền thuê là bao nhiêu tiền vậy?

Điền Ca vẫn quan tâm nhất điều này, dù sao hắn chỉ có hơn 15 lượng bạc, không cân nhắc dùng, không đến một năm liền phải lỗ vốn đóng cửa.

“Đi xem đi, xem rồi nói, người đó ta quen biết, nếu hai người xác định muốn, ta còn có thể thử mặc cả xuống một chút.” Tần Hùng ngồi song song với Điền Ca, Tiền Đóa nhìn tên hán tử hũ nút này mặt đều đen như bếp lò, hắn dù sao là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chính là tiểu phu lang mắt sáng lấp lánh nào đó, còn bộ dạng cái gì cũng chưa nhận ra, này.... Chuyện vợ chồng hắn không xen vào, cái này không liên quan đến hắn nha.

— Chúng ta đi thôi!

Điền Ca rất vui vẻ, luôn cảm giác cửa hàng mà Tiền Đóa đã nói tốt, đó chính là nhất định rất không tồi, là hắn vừa lúc nhặt được hời.

Hắn quay đầu đi vui vẻ khoa tay múa chân với Tần Hùng, rốt cuộc phát hiện không ổn.

Chuyện cửa hàng, hắn còn chưa từng nói với Tần Hùng, cũng không nghĩ tới hôm nay Tiền Đóa liền nói có chỗ thích hợp muốn dẫn hắn đi xem, Tần Hùng trầm mặt, hình như đang tức giận.

Tần Hùng cái gì cũng chưa nói, đứng dậy liền theo Tiền Đóa đi ra cửa tiệm, cũng không chờ hắn.

Điền Ca sững sờ tại chỗ, nhìn cái bóng lưng quen thuộc không thể quen hơn kia, trong nháy mắt sống mũi cay xè đến muốn chết, nhưng hiện tại còn ở bên ngoài, hắn thu thập tâm tình, sắc mặt lại thế nào cũng không điều chỉnh được đến trạng thái bình tĩnh, vẻ mặt ủy khuất mà đi theo.

Tần Hùng đứng ở cửa, hắn tiến lên đi kéo tay, bị né tránh, Điền Ca thiếu chút nữa liền không nhịn được muốn khóc ra, không dám lại đi kéo tay Tần Hùng, liền giữ chặt một chút góc áo hắn, nhẹ nhàng mà kéo một chút, Tần Hùng cao như vậy, nhìn đâu cũng không nhìn hắn, khoa tay múa chân cũng vô dụng.

“Đi thôi, hai người các ngươi đứng ngẩn người ra đó làm gì?” Tiền Đóa ôm tay đứng cách đó không xa, cười nói, có lẽ là làm ăn giữ tiệm và khách hàng qua lại thật sự quá nhàm chán, hắn hiện tại có chút biến thái thích xem náo nhiệt, mình không có gì, chỉ có thể xem người khác, trong đó, náo nhiệt của đôi vợ chồng nhỏ mới thành thân không lâu này, tự nhiên là đẹp mắt nhất.

“Đi lên mặt đường đi, không phải muốn đi xem mặt tiền cửa hiệu sao?” Tần Hùng rốt cuộc cũng nói với hắn một câu, nhưng ngữ khí lại cứng ngắc, hoàn toàn không giống ngày thường.

Điền Ca dùng mu bàn tay lau một phen đôi mắt, gật gật đầu, hắn đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại đánh giá liếc mắt một cái Tần Hùng, nhưng Tần Hùng đều không nhìn hắn.

Tiền Đóa thật sự xem không nổi, đứng tại chỗ đợi Điền Ca một lát, Tần Hùng không muốn nắm tay, hắn nguyện ý, để hắn tới nhân nhượng thì đúng rồi.

Hắn liền nói, thành thân có gì tốt.

“Nếu không thì hòa ly đi.” Tiền Đóa cố ý nói to tiếng một chút, đảm bảo Tần Hùng có thể nghe thấy, “Thành thân có ý nghĩa gì, còn không phải là muốn xem cái mặt tiền cửa hiệu không nói cho hắn sao, to tát gì đâu.”

back top