TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 38

Chương 38: Tranh Đoạt

 

Hòa ly?

“Tiền Đóa, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy.”

Vốn dĩ còn đang giận dỗi, đi ở phía sau không chịu phản ứng Điền Ca, Tần Hùng, nghe được Tiền Đóa bảo Điền Ca hòa ly với hắn, ngoài dự đoán, không thể chờ đợi thêm một giây nào, sải bước tiến lên.

Lời Tần Hùng nói là với Tiền Đóa, ánh mắt lại dừng trên người Điền Ca, chăm chú quan sát sắc mặt thê tử, sợ nhìn thấy Điền Ca lộ ra một tia tán đồng.

Từ cầu hôn đến thành hôn, đây là lần đầu tiên hắn giận dỗi với Điền Ca.

Hắn là trượng phu của Điền Ca, nhưng thê tử của hắn lại không nói gì với hắn.

Bị người khác bắt nạt trong thôn không nói cho hắn.

Làm ác mộng nửa đêm khóc thành tiếng cũng không nói cho hắn mơ thấy gì.

Bây giờ, Điền Ca muốn mở một cửa hàng ở huyện thành, hắn vẫn là từ miệng Tiền Đóa mới biết được.

Tần Hùng gần như không kiểm soát được mà nghĩ, chẳng lẽ hắn làm trượng phu lại thất bại đến vậy, chẳng lẽ hắn lại không đáng Điền Ca tín nhiệm ỷ lại sao?

Mắt Điền Ca nghẹn đến mức phiếm hồng, đầy rẫy ủy khuất nhìn hắn, khóe miệng vốn luôn nhếch lên cũng cụp xuống.

Trong lòng Tần Hùng lộp bộp một tiếng.

“Chẳng lẽ ta nói sai sao?” Tiền Đóa đón lấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tần Hùng, lại thêm một muỗng dầu vào lửa, Điền Ca là bạn tốt hắn công nhận, Tần Hùng thì không phải.

Tiền Đóa nói có sách mách có chứng: “Mới vừa rồi ở trong tiệm quay người liền đi, bỏ Điền Ca lại phía sau không phải ngươi sao? Điền Ca chủ động kéo tay ngươi, ngươi gạt tay sang một bên không cho kéo không phải ngươi sao? Điền Ca khoa tay múa chân với ngươi, không thèm nhìn hắn chẳng lẽ không phải ngươi? Tiểu ca nhi chúng ta tính tình mềm một chút, các ngươi mấy tên hán tử này là có thể làm lớn chuyện ra vẻ bề trên sao?”

Lời còn chưa dứt, vừa nói, Điền Ca nghĩ đến việc Tần Hùng vừa rồi né tránh tay hắn, sống mũi lập tức cay xè.

Thành hôn lâu như vậy, bọn họ ngày ngày ngọt ngào.

Hôm nay, Tần Hùng thế mà lại trốn tránh tay hắn.

Tần Hùng giống như cải trắng phơi nắng cả ngày, héo úa, sốt ruột thấy rõ, bàn tay mở ra rồi lại cuộn tròn, đưa về phía cánh tay Điền Ca, “Ta...”

Tiền Đóa kéo Điền Ca về phía mình một chút, làm tay Tần Hùng hụt hẫng, “Đi xem cửa hàng trước, ngươi nếu thích đi phía sau, vậy cứ đi sau lưng chúng ta đi.”

Vì Tiền Đóa quen biết chủ cửa hàng muốn cho thuê kia, bọn họ liền không thông qua người môi giới, trực tiếp tìm chủ cửa hàng.

Nói trùng hợp cũng trùng hợp, chủ cửa hàng đang dẫn một người khác xem cửa hàng.

Là một phụ nhân ăn mặc quý khí, phía sau mang theo hai thị nữ hai gã sai vặt, liếc mắt xem xét Điền Ca, trong mắt mang theo rõ ràng khinh miệt và sắc bén.

“Ngươi là người thôn Thanh Thủy?” Phụ nhân kia hỏi.

— Ngươi là ai?

Tần Hùng vô cùng có ánh mắt mà đứng bên cạnh Điền Ca.

Một mặt che chở Điền Ca ủng hộ hắn.

Mặt khác, phiên dịch lời Điền Ca cho mọi người nghe.

Điền Ca ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong mắt còn có chút ẩm ướt.

Phụ nhân kia lại lần nữa đánh giá Điền Ca từ trên xuống dưới.

Giống như tiểu thiếp mà nhà mình mấy năm trước rước vào cửa, cả người toát ra mùi nghèo hèn.

Bất quá xác thật như bức họa tiện nhân kia, tướng mạo thượng đẳng, một nốt ruồi đỏ trên mũi rất dễ phân biệt, nếu không nhìn những thứ khác, xác thật là một mỹ nhân.

Nhưng người hạ đẳng có tướng mạo, liền luôn muốn mơ mộng hão huyền, mơ tưởng một sớm bay lên cành cao làm phượng hoàng, kỳ thật vẫn là gà mái.

Phụ nhân kia hừ lạnh một tiếng từ chóp mũi, nghĩ đến thân mình mình thời trẻ lao lực quá độ không thể sinh dục, trong nhà tiểu thiếp thành đàn, mỗi người tài tình năng lực đều không bằng nàng, nhưng đều trẻ tuổi xinh đẹp hơn nàng.

Đặc biệt là tiện nhân tên Hạt Sen kia, làm ra vẻ thanh lãnh cao ngạo, giả tạo làm người buồn nôn, cố tình chọc cho tên ngốc trong nhà kia khép nép dỗ dành, nàng càng thêm giận sôi máu.

“Một người câm, cũng tới cùng ta tranh giành mặt tiền cửa hiệu.” Phụ nhân tư thái đoan trang, trong tay cầm một chiếc khăn tay tinh xảo màu hồng nhạt, hai tay đan lại đặt ở trước bụng, quay người hướng chủ cửa hàng bên cạnh nói: “Ông chủ Ngô, cứ theo giá vừa rồi ông nói, mặt tiền cửa hàng này ta muốn.”

Điền Ca nhìn phụ nhân này từ trên xuống dưới đã lâu, chính là nhớ không ra đã đắc tội người này ở đâu, hắn căn bản không quen biết nàng, tự nhiên cũng không rõ địch ý của người này từ đâu mà đến.

Đã không biết nguồn cơn, án binh bất động là tốt nhất, người này rõ ràng là biết lai lịch hắn, nhưng hắn lại không biết nàng.

Bị người khinh thường là người câm, hắn vốn dĩ chính là người câm, trời sinh đất dưỡng, hắn cũng chưa từng cảm thấy, mình có bất cứ chỗ nào kém cạnh, lời này từ tai trái lọt qua, lập tức liền từ tai phải ra.

Điền Ca thấy, tay Tần Hùng rũ ở bên người nắm chặt thành quyền, hắn đưa tay nhẹ nhàng phủ lên, ánh mắt bình tĩnh xoa dịu lửa giận của Tần Hùng.

Còn muốn hỏi lại người này chi tiết, Tiền Đóa đã nhanh hơn hắn một bước mở miệng.

“Trần gia đại nương tử, chúng ta đều là ca nhi tỷ nhi làm ăn kiếm miếng cơm, hà tất động khí đâu, lời này truyền ra ngoài, ngươi đối một tiểu ca nhi người câm vô tội xa lạ như vậy khắc nghiệt, mọi người còn tưởng rằng ngươi là người lòng dạ hẹp hòi, ghen tị, ỷ thế hiếp người, thấy ca nhi tỷ nhi xinh đẹp liền muốn dìm hàng một phen.”

Đều nói thương nhân xảo quyệt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc nào cũng phải chừa cho đối phương vài phần thể diện, ngày sau dễ giao tiếp.

Nhưng lời Tiền Đóa này chẳng hề lưu lại chút tình cảm nào, câu nào cũng đâm vào ngực Trần gia đại nương tử, cố tình trên mặt lại cười không chút sai sót.

Huyện thành ai không biết, vợ chồng Trần gia bắt đầu từ con số 0 gầy dựng sự nghiệp, làm ăn buôn bán vải vóc, hoạn nạn nâng đỡ.

Nhưng làm ăn lớn rồi, lão gia Trần thế mà như thay đổi thành người khác, rước hết phòng tiểu thiếp này đến phòng tiểu thiếp khác.

Mặc kệ gia thế như thế nào, chỉ cần trẻ tuổi xinh đẹp đều thích, vài tiểu thiếp còn có vài phần giống Trần đại nương tử lúc trẻ.

Ở huyện thành này, ca nhi tỷ nhi mở cửa hàng làm ăn vẫn còn ít, Tiền Đóa tính một người nổi tiếng, Trần đại nương tử cũng coi như.

Khăn tay của Trần đại nương tử đều xoắn chặt, cười mà không cười, đôi mắt tinh anh, như là hận không thể dùng ánh mắt cắt xuống hai khối thịt trên người Tiền Đóa, ngay sau đó cười nói: “Tiền Đóa, quản chuyện bao đồng của người khác trước, tự mình lượng sức đi, Huyện lão gia mời ngươi ăn cơm ngon không?”

Huyện lão gia coi trọng Tiền Đóa, cố ý muốn nạp Tiền Đóa làm thiếp, sau khi bị từ chối, cách một quãng thời gian lại đến tiệm son phấn gây phiền toái, các loại chi phí hỗn loạn cũng thu đủ.

Cánh tay không thể bẻ gãy đùi, ngày lễ ngày tết, Tiền Đóa còn phải đưa lễ cho lão gia huyện phủ kia, nghĩ thế nào cũng là một chuyện ấm ức.

Điền Ca bước lên trước, che chắn trước mặt Tiền Đóa, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Trần đại nương tử, nhìn về phía chủ cửa hàng đang xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

— Ông chủ, cửa hàng này thuê bao nhiêu tiền một năm?

Ông chủ Ngô cũng là người tinh, vội vã muốn một khoản tiền quay vòng, có nhiều người đến hỏi giá, hắn tự nhiên vui mừng, vì thế cười hì hì nói: “Mặt tiền cửa hàng này của ta tuy nhỏ chút, nhưng luận đoạn đường, luận người qua lại nhiều ít, các ngươi đều có thể thấy, cửa hàng chung quanh này, các ngươi đi hỏi thăm mà xem, cái nào mà không phải bảy lượng tám lượng một năm, ta là người sảng khoái, sáu lượng bạc một năm, ngươi muốn thuê 5 năm 10 năm, thì còn có thể thương lượng thêm.”

“Ông chủ Ngô, ông thật là biết làm người, vốn dĩ là ta tới trước mà, cũng nói muốn định ra, ông đây là có ý gì?” Trần đại nương tử chất vấn.

Ông chủ Ngô chỉ lộ ra vẻ khó xử trên mặt, nói Tiền Đóa đã đến xem trước một ngày rồi.

— Bảy lượng bạc, chúng ta muốn.

Đối với quyết định của Điền Ca, Tần Hùng không chút chần chờ, lập tức liền nói ra.

“Ai nha Trần đại nương tử, ngươi xem này, ta thật sự rất cần khoản tiền quay vòng này,” Ông chủ Ngô đè nén sự vui mừng trong mắt, giả vờ cau mày, muốn nói lại thôi.

“Tám lượng.” Trần đại nương tử vững vàng, một tiểu ca nhi nhà quê, có thể có mấy lượng bạc, dám tranh cửa hàng với nàng, phải nói hiện tại, nàng cái gì cũng không có, nhưng chính là không thiếu tiền, ít nhất tiền thuê một cái cửa hàng, lại thế nào cũng dư dả.

— Mười lượng.

“12 lượng!” Trần đại nương tử rõ ràng là đã động khí, nhìn thấy khuôn mặt minh diễm kia của Điền Ca, liền nghĩ đến đám tiểu tiện nhân trong nhà, trong nhà tranh không lại, bên ngoài chẳng lẽ nàng còn sẽ thua sao, nếu thế thì nàng hai mươi mấy năm này uổng công gầy dựng, thật là trò cười.

— 15 lượng.

Thật là kẻ ngu dốt, Trần đại nương tử thầm nghĩ, đây là muốn hao hết gia tài tranh giành với nàng, một cái cửa hàng nhỏ tồi tàn, điều kiện lại tốt thế nào, tám lượng bạc tiền thuê một năm là cùng cực, vốn dĩ nên thu tay lại, nhìn tiểu ca nhi không biết trời cao đất dày này mất mặt mới tốt.

Khăn tay của Trần đại nương tử càng xoắn chặt, nắm tay nắm chặt, khớp ngón tay trắng bệch.

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Điền Ca cùng Trần đại nương tử đối diện, không chút nhường nhịn, nhất định phải có được.

Một bên Tiền Đóa bỗng nhiên bật cười thành tiếng, một tiếng “Trần đại nương tử” tựa trào phúng tựa khuyên giải vừa mới thốt ra,

“Hai mươi lượng.” Ánh mắt như móc sắt của Trần đại nương tử, thẳng tắp nhìn về phía Điền Ca, lạnh lùng nói.

Nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ đang căng thẳng của Điền Ca đột nhiên cười, làm một tư thế chắp tay, đuôi mắt ngả ngớn, ý tứ là hắn nhận thua.

Người quả nhiên là không thể tức giận, giận quá mất khôn, dù thông minh cũng trở nên ngu ngốc.

Giống như hắn lúc trước vậy, nghe xong vài câu đồn đại của Chu thị, tức giận đến nửa đêm liền chạy đến nhà Tần Hùng chất vấn.

May mà chồng hắn là người làm người chính trực, nếu đụng phải người có ý đồ bất lương, thì hậu quả liền không dám tưởng tượng.

— Chúng ta đi thôi.

Điền Ca xoay người muốn rời đi, lại bị Tiền Đóa giữ chặt.

Tiền Đóa là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, dáng người thướt tha ôm tay đứng ở cửa, tạo thành sự đối lập rõ rệt với Trần đại nương tử đoan trang.

Hắn vui vẻ thoải mái nói chuyện, như thể cuộc cãi vã vừa rồi chưa từng xảy ra, “Làm ăn đều giảng một chữ thành tín, ta Tiền Đóa ở khu vực này mở cửa hàng gần mười năm, cũng là lần đầu tiên thấy một cửa hàng nhỏ tiền thuê một năm hai mươi lượng, Trần đại nương tử, nói thế nào, đưa tiền đi, để ta mở mang tầm mắt.”

Mặt ông chủ Ngô đều sắp cười nát, “Trần đại nương tử, ngươi xem, ta thật sự đang cần khoản tiền quay vòng này...”

“Ai nói ta muốn thuê?” Trần đại nương tử cười lạnh, nói: “Ông chủ Ngô, nói lại giá đi, gian cửa hàng này, ta mua.”

Muốn mua cửa hàng ở huyện thành, giá cả phần lớn dao động trong khoảng năm mươi lượng đến bảy mươi lượng.

Nhưng so với tiền thuê một năm hai mươi lượng quá đáng, tóm lại là mua vào có lời hơn nhiều, mặc dù điều này cũng không nằm trong kế hoạch của Trần đại nương tử.

Bị một tiểu ca nhi nhà quê bức đến bước đường không thể xuống đài này, Trần đại nương tử oán hận nhìn người, ngữ khí vẫn giữ thể diện, “Tiểu ca nhi người câm, tuổi còn trẻ, lá gan không nhỏ, ta nhớ kỹ ngươi.”

Đừng rơi xuống tay nàng, bằng không, nàng nhất định phải làm tên người câm này ăn không hết gói mang đi.

“Ngươi cứ việc đến thử xem.” Tần Hùng vẫn luôn thành thật đứng sau lưng Điền Ca, ngữ khí bất thiện đáp lời.

Điền Ca không nói gì, nắm lấy tay Tần Hùng siết một cái, quay đầu rời khỏi gian mặt tiền cửa hiệu này.

Tâm Tần Hùng thấp thỏm suốt quãng đường cuối cùng cũng kiên định lại, thuận theo để Điền Ca nắm, cái chuyện ngu xuẩn gạt tay không cho vợ nắm, có một lần nhớ bài học là đủ rồi.

Lần này Tiền Đóa không ngăn cản, vui vẻ thoải mái đi ở phía sau, nhìn tiểu ca nhi không tiền đồ nhanh chóng bị dỗ dành, cùng tên hán tử cao lớn kia vai kề vai đi.

Trần đại nương tử nhìn từ phía sau, trên mặt không biểu lộ, trong lòng lại dâng lên một luồng khí vô cớ, không thể hóa giải cũng không thể thoát ra.

Nàng vốn tưởng rằng, tên hán tử thô kệch cao lớn kia, là tên gã sai vặt mà Tiền Đóa thuê làm tay đấm.

Hiện nay nhìn kỹ, mới kinh ngạc phát hiện, hán tử này là trượng phu của tiểu ca nhi người câm kia.

Trượng phu người khác có thể đứng sau lưng thê tử ủng hộ, có thể mắt không chớp nhìn thê tử vì một cái cửa hàng kêu giá cao, có thể cùng thê tử sóng vai mà đứng như là một thể...

Mà trượng phu của nàng......

Thôi.

Thần sắc lạnh lẽo của Trần đại nương tử, ngẩng đầu lên, âm thầm thở ra một hơi, lòng một lần nữa định lại.

Chỉ có thể nắm chặt trong lòng bàn tay, mới là của nàng.

Nắm lấy rồi lại phản bội nàng, liên tiếp liên tiếp, làm nàng đau lòng, vậy thì đi tìm chết đi.

back top