Chương 41: Oan Gia, Tần Hùng Chính Là Cục Gỗ...
Tần Hùng vừa nghe, lập tức phát giác không thích hợp, từ nhà bếp vọt ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy sắc mặt Điền Ca đỏ lên một cách khác thường, ánh mắt cũng có chút mơ màng ướt át.
Vội vàng đưa tay dán lên trán Điền Ca, nóng đến lợi hại.
Đây là sốt cao bao lâu rồi? Hắn cả buổi sáng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, còn tưởng rằng Điền Ca đơn thuần ngủ bù.
“Đi, đi chỗ lang trung.” Tần Hùng nói liền muốn kéo tay Điền Ca ra cửa.
Nhận thấy được Điền Ca cố chấp không chịu động, còn ý đồ đẩy tay hắn ra, Tần Hùng trong lòng sốt ruột lại áy náy, trực tiếp ôm ngang người lên, hai tay che chở, đi nhanh liền phải hướng chỗ lang trung đi.
Điền Ca không nghĩ tới Tần Hùng động tác đột ngột như vậy, còn rất dã man, hắn đấm đánh lưng Tần Hùng.
Sự ấm ức này, hắn khoa tay múa chân ở phía sau Tần Hùng cũng không nhìn thấy.
Chính hắn biết rõ là chuyện gì.
Tiểu ca nhi trong kỳ xuân triều thân thể nóng lên là bình thường, hắn mới không cần đi chỗ lang trung!
— Buông ta ra!
Tần Hùng chạy nhanh, Điền Ca vốn dĩ liền không ăn cơm sáng, dạ dày chua xót đến lợi hại, bị như vậy xóc nảy, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cố tình người này giống như làm bằng sắt, đấm thế nào cũng không có chút phản ứng nào.
Tần Bão khóa cửa, cuống quýt mà theo ở phía sau, hắn tuy thấy thủ thế khoa tay múa chân của tẩu tử, có nghĩ thầm mở miệng gọi lại đại ca, nhưng đại ca chạy nhanh quá, căn bản không nghe hắn.
Cửa nhà lang trung bị gõ đến bang bang vang, Tần Hùng gấp đến độ chỉ thiếu nước trực tiếp đá cửa.
Cửa rốt cuộc mở ra, Triệu lang trung duy nhất ở thôn Thanh Thủy, trong tay còn bưng chén cơm, thấy người đến là Tần Hùng, mở miệng mắng hai tiếng.
Không biết còn tưởng là thổ phỉ xuống núi cướp bóc tới.
“Triệu lang trung, ngài đừng ăn, mau xem giúp phu lang ta, hắn sốt cao.” Tần Hùng sốt ruột nói.
Sốt cao không phải là chuyện đùa, đó là lấy mạng người, cha ruột của Tần Hùng chính là đi như vậy.
Điền Ca rốt cuộc được đặt xuống, trên mặt càng đỏ hơn, còn có nước mắt.
Hắn vừa gấp, cũng vừa giận, trên người không có sức lực, chân đạp xuống đất đều nhẹ bẫng.
Triệu lang trung vừa thấy xác thật không thích hợp, vội vàng đặt chén đũa xuống, bảo Tần Hùng mau mang người vào nhà.
“Tiểu Ca Nhi làm sao vậy?!” Phía sau rất nhanh có người theo kịp, quay đầu nhìn lại, đông đúc một đám.
Trừ Tần Bão, cả nhà Điền gia cũng tới.
Đúng là giữa trưa, Tần Hùng ôm người chạy như bay, Điền Nhị thấy từ xa, gấp đến độ việc trên tay quăng đi liền đi theo.
Điền Đại, Kim Quế Hoa cũng vậy, ngay cả Tráng Tráng cũng chạy chậm theo cùng.
Điền Ca bị Tần Hùng nắm nhanh chóng bước vào phòng, quay đầu nhìn lại thấy người nhà đều tới, hắn tức giận đến muốn đá Tần Hùng hai chân, còn muốn cắn một miếng thịt trên người hắn xuống.
Tiểu ca nhi có kỳ xuân triều là chuyện ai cũng biết, nhưng chưa bao giờ có nhà nào lại đại chiêu khởi cổ mà tuyên dương.
Mặt mũi hắn đều mất hết.
Đều tại Tần Hùng, cũng không chịu xem hắn giải thích, luồng khí kia xông lên, Điền Ca tức giận đến trong mắt lại chứa đầy một khung nước mắt, ngực phập phồng thở dốc.
Triệu lang trung là lão lang trung trong thôn, kinh nghiệm phong phú, vội vàng trước hết khám mạch tượng cho Điền Ca, rất nhanh liền phát hiện không thích hợp, lại cẩn thận nhìn lên, hỏi Điền Ca: “Ấn ký con bướm trên người có xảy ra biến hóa gì không?”
“Chuyện này liên quan gì đến ấn ký con bướm, Triệu lang trung ngài mau kê cho phu lang ta chút thuốc hạ nhiệt.” Tần Hùng ở một bên vội muốn chết, mới vừa ôm Điền Ca chạy hơn nửa cái thôn, đầy mặt đều là mồ hôi, vẫn còn đang hô hô thở dốc.
“Ta là lang trung hay ngươi là lang trung?” Triệu lang trung đã biết được tình huống đến tám chín phần mười, lòng thả lỏng xuống, trừng mắt nhìn cái hậu sinh trẻ tuổi này một cái, “Các ngươi những hậu sinh trẻ tuổi này, chính là nóng vội, không làm rõ ràng là chuyện gì đi, còn tới dọa lão phu giật mình.”
Tần Hùng nghẹn lời, hai tay lộn xộn vào nhau, vẫn là cấp, hận không thể hút hết y thuật của lão lang trung vào người mình, nhanh chóng đi kê đơn bốc thuốc cho Điền Ca.
“Trong bụng nhưng có cảm giác nóng? Bên hông nhưng đau mỏi?” Triệu lang trung lại quay đầu hỏi Điền Ca, đồng thời bảo Điền Ca đưa tay còn lại ra, ba ngón tay đặt lên tiếp tục bắt mạch.
“Tiểu Ca Nhi, không sao đâu, ngươi cẩn thận nói với chú Triệu, có gì đau khó chịu, đừng chịu đựng.” Điền Nhị đứng sau lưng Điền Ca, quan tâm nói.
Nhưng Điền Nhị so với Tần Hùng, còn có chút lý trí, thấy Triệu lang trung bộ dáng ung dung bình tĩnh này, trong lòng hiểu rõ hẳn là không phải chuyện gì lớn.
Nhưng sắc mặt tiểu đệ, xác thật đỏ đến không thích hợp.
Đối với câu hỏi của Triệu lang trung, Điền Ca đều rất nhỏ gật gật đầu, hắn trong lòng khó chịu, thân thể cũng khó chịu, giận nhất chính là cục gỗ lớn đứng bên cạnh hắn này.
“Chú Triệu, Tiểu Ca Nhi nhà chúng tôi rốt cuộc là làm sao vậy? Này sờ đúng là thân mình đều đang nóng lên mà.” Kim Quế Hoa hỏi.
Tráng Tráng càng khoa trương, nhìn cái đại trận trượng dọc đường này, ôm một cánh tay Điền Ca, hai mắt đẫm lệ mông lung nói giọng khàn khàn: “Chú út người đừng chết.”
“Được rồi.” Triệu lang trung đều chịu thua, bất quá nghĩ lại, Điền gia xác thật chỉ có Điền Ca một tiểu ca nhi này, lại còn là người câm, đại khái cũng là không có cơ hội nói rõ ràng, đã bị Tần Hùng tên hổ tiểu tử này làm ầm ĩ đến chỗ hắn.
Tóm lại những người ở đây đều là thân nhân Điền Ca, Triệu lang trung cũng liền không giấu giếm, nói: “Đây không phải sinh bệnh sốt cao, Điền Ca nhi đây là kỳ xuân triều đến, tiểu ca nhi kỳ xuân triều thân mình nóng lên là bình thường, tĩnh dưỡng mấy ngày ở nhà là được, cứ lăn lộn tới lui như vậy, hắn mới thật sự muốn bị bệnh, yên tâm đi, ta thấy thân mình hắn khỏe lắm.”
“Xuân, kỳ xuân triều?” Tần Hùng lẩm bẩm lặp lại, vẻ sốt ruột trên mặt lập tức đông lại, có vẻ có vài phần ngây ra, hắn cúi đầu nhìn về phía Điền Ca, rốt cuộc hậu tri hậu giác, vì sao Điền Ca dọc đường đi đều phản kháng trên vai hắn.
Thì ra không phải giấu bệnh sợ thầy.
Là hắn không hỏi rõ ràng, cũng không có nghe Điền Ca giải thích.....
Mặt Điền Ca nóng đến lợi hại, hắn hiện tại có đỏ mặt thêm nữa cũng nhìn không ra, hung tợn trừng Tần Hùng một cái.
Người nhà còn ở đó, nhưng hắn nhịn không nổi, bàn tay nắm thành quyền, đấm một quyền vào eo Tần Hùng, dùng mười phần mười sức lực.
“Khụ khụ khụ.” Chuyện nhà người khác, Triệu lang trung không quản được, hắn hắng giọng, nói: “Các ngươi nếu thật sự không yên tâm, kê hai thang thuốc ôn bổ về là được, kỳ xuân triều mấy ngày sau sẽ tự nhiên kết thúc, không cần lo lắng.”
“Được, vậy phiền toái ngài, giúp ta kê hai thang thuốc ôn bổ đi.” Tần Hùng nói, hắn lúc này đã bình thường hơn nhiều, lại nhìn không ra bộ dáng điên cuồng vừa rồi.
Sợ bóng sợ gió một hồi.
Điền Đại Điền Nhị làm ca ca, cũng đều là hán tử, thở phào nhẹ nhõm đồng thời, có chút xấu hổ, nói với Điền Ca: “Không có việc gì là tốt rồi, vậy chúng ta đi về trước, cha phỏng chừng ở nhà cũng sốt ruột đến lợi hại, ngươi..... Về nhà cùng Tần Hùng hai đứa nó nói chuyện cho tốt, vợ chồng không có thù qua đêm.”
— Ta đã biết, các ngươi mau về cùng cha nói đi, hại mọi người lo lắng.
Điền Ca xìu mặt đáp lời.
Điền Đại Điền Nhị vốn dĩ còn luôn lo lắng tiểu đệ là người câm, xuất giá sẽ bị nhà chồng khi dễ.
Thấy tận mắt, trừng người đánh người đều là tiểu đệ của bọn họ.
Nguyên nhân lại là lần đầu tiên kỳ xuân triều của tiểu đệ đến, làm ra một trò hề, hai người làm ca ca cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chỉ có Tráng Tráng một mình còn đang thật lòng thương tâm, sợ chú út muốn giống như bà nội bị bệnh chết, khóc đến thương tâm thật sự, bị Kim Quế Hoa gọi về nhất quyết không chịu rời đi, vẫn là bị Điền Đại một tay bế lên, giải thích với nó một hồi.
Nhiều chuyện Tráng Tráng nghe không hiểu, nhưng nghe đến chú út không sao hơn nữa sẽ không chết, lúc này mới an tâm.
“Vậy con ngày mai có thể đi nhà chú út không, con vẫn còn lo lắng.” Đi trên đường, Tráng Tráng còn nghẹn ngào, cuộn mình trong lòng ngực cha, hỏi.
Vốn dĩ Điền Đại không tán thành nuôi con trai đến mức yếu ớt như vậy, nhưng lúc này cũng mềm lòng, “Được, bất quá ngày mai không được, mấy ngày này thân thể chú út không thoải mái, như vậy đi, năm ngày sau, cha dẫn con cùng đi thăm chú út, biết không?”
Tráng Tráng là rất dễ dàng được dỗ dành.
Bên kia lại có người sầu đến không biết làm sao mới tốt.
“Triệu lang trung, chuyện hôm nay, còn phiền toái ngài không cần nói với người ngoài.” Tần Hùng một bên nhìn sắc mặt Điền Ca, một bên dặn dò Triệu lang trung.
Triệu lang trung chỉ bảo hắn yên tâm, nói mình có y đức.
Sắc mặt khó coi của Điền Ca lúc này mới hòa hoãn một chút.
Tần Hùng lại muốn một bộ thuốc tránh thai, Triệu lang trung lúc này mới lại kỳ quái liếc hắn một cái.
Nhà người ta, muốn có con còn không kịp đâu.
Cho dù không muốn, kia cũng là ca nhi tỷ nhi bên này không muốn, sao cặp này Tần Hùng lại chủ động đến mua thuốc tránh thai, Tần Hùng tuổi cũng không nhỏ đi.
“Phu lang ta tuổi còn nhỏ, thân thể cũng còn đang dưỡng.” Tần Hùng xem đã hiểu ánh mắt nghi hoặc của Triệu lang trung, đơn giản giải thích.
Triệu lang trung chỉ xua xua tay, bốc thuốc, bảo bọn họ trả tiền nhanh về nhà, hắn còn muốn yên ổn ăn cơm trưa.
Trả tiền....
Tần Hùng theo bản năng sờ vào túi mình.
Rỗng tuếch.
Ra cửa quá gấp gáp, nào còn nhớ mang tiền.
Huống hồ hiện tại tiền trong nhà cũng không do hắn quản, hắn không đào ra được một phân tiền.
“Đi thôi đi thôi, ngày mai đưa tới cho ta cũng giống nhau, đều ở trong một thôn, ngươi muốn quỵt nợ cũng không được.” Triệu lang trung thiện giải nhân ý nói.
Tần Hùng và thôn dân thôn Thanh Thủy cũng không có gì giao thiệp, nghe được lời này, trong lòng ấm áp, nói lời cảm ơn Triệu lang trung, cẩn thận mà duỗi tay, muốn ôm lấy Điền Ca về nhà.
Kỳ xuân triều tuy rằng không phải bệnh, nhưng lúc này tiểu ca nhi thể xác và tinh thần đều tương đối yếu ớt hơn một chút, hắn vừa rồi lại chọc Điền Ca sinh khí lớn như vậy, Tần Hùng tự biết đuối lý.
Quả nhiên, tay bị Điền Ca hất ra, Điền Ca cũng nói lời cảm ơn Triệu lang trung, trên đường về nhà, Điền Ca đi tuốt đàng trước, Tần Hùng gắt gao theo ở phía sau.
Nhưng Tần Bão lại có mắt nhìn cùng tẩu tử sóng đôi đi tới.
“Tẩu tử, em còn khó chịu trong người không?” Tần Bão nhẹ giọng hỏi, hắn cũng chỉ biết khái niệm kỳ xuân triều từ trong sách, trong hiện thực vẫn là lần đầu tiên gặp phải, sợ Điền Ca giống như trong sách viết, thân thể suy yếu, tâm trạng mẫn cảm.
Điền Ca ôn hòa mà cười cười, sự tức giận của hắn đều hướng về cái cục gỗ kia, đối với Tần Bão, hắn tự nhiên vẫn là trước sau như một, ra thủ thế, ý bảo mình không sao, không cần lo lắng.
Kỳ thật chân thực đau mỏi, eo cũng không thoải mái, như là có vật gì treo ở bên hông kéo xuống.
Lại cố tình nhà lang trung cách nhà bọn họ lại xa, nghĩ đến còn phải đi đường xa như vậy, Điền Ca liền còn muốn quay đầu lại cho Tần Hùng một quyền.
“Điền Ca! Ngươi không sao chứ?” Bên cạnh có tiếng nói truyền đến, Điền Ca nhìn qua, là thím Lưu.
Nhà thím Lưu đối với hắn không tồi, trước kia Điền Ca luôn ở chỗ chú Lưu mua cá, thím Lưu đều lựa cho hắn con lớn nhất.
Chú Lưu không có gì yêu thích, chỉ thích câu cá ở bờ sông, thường xuyên từ sáng sớm ngồi đến tối, có khi còn phải thím Lưu đi ba lần bốn lượt mời, chú Lưu mới chịu về nhà.
Điền Ca trước kia cũng thường xuyên đi bờ sông ngẩn ngơ, thường gặp phải chú Lưu, hai người đều không nói chuyện, mỗi người làm việc của mình.
Điền Ca lúc đầu còn tưởng rằng chú Lưu không thích hắn, sau này chứng minh là chính hắn nghĩ nhiều.
Thím Lưu đi đến bên cạnh, nàng mới vừa rồi liền thấy Tần Hùng vội vã ôm Điền Ca chạy, như là đi hướng nhà Triệu lang trung, trên mặt lộ ra chút lo lắng, “Điền Ca nhi, chính là thân thể có vấn đề gì?”
Tần Hùng có nghĩ thầm nói hai câu lời nói, trước xem sắc mặt phu lang, đợi đến khi Điền Ca bắt đầu khoa tay múa chân thủ thế, hắn mới nói ngắn gọn, “Thím, Điền Ca bị cảm lạnh một chút, là cháu làm quá lên, Triệu lang trung xem rồi, không có gì sự tình.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thím Lưu vui vẻ nói, “Chú Lưu nhà ngươi hôm qua còn nhắc tới ngươi, nói ngươi đã lâu không đi mua cá, vậy, ngươi cùng thím về nhà đi, thím cho ngươi một con cá, hầm canh uống bổ bổ thân thể.”
Điền Ca ngượng ngùng thoái thác, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của thím Lưu, nhà Lưu gia cách nơi này cũng không xa, cứ như vậy không duyên cớ được một con cá lớn, muốn đưa tiền mua, bất đắc dĩ hai vợ chồng hiện tại trong túi cũng không mang tiền.
Trong lòng Điền Ca ấm áp, thím Lưu cũng không giữ hắn, chỉ bảo hắn về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
— Chờ lần tới làm cái gì ăn ngon, chúng ta cũng đưa cho thím Lưu một chén đi.
“Ừm, đưa cho Triệu lang trung nữa.” Tần Hùng tán đồng nói.
Điền Ca mím môi cười một cái, ngay sau đó ngẩng đầu cùng Tần Hùng đối diện mắt, sự bực mình ngắn ngủi lại quay về, mím môi, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, một lần nữa đi lên phía trước.
Trong lòng Tần Hùng không chắc chắn, vừa rồi Điền Ca còn cười với hắn, quay đầu liền lại không cười, hắn theo sát, trong lòng trái phải tính toán, không biết làm sao mới tốt.
Thấy bước chân Điền Ca phù phiếm, hắn có nghĩ thầm đi cõng phu lang về nhà, nhưng lần này không dám lại tùy tiện hành sự.
“Tiểu Ca Nhi, đừng giận ta được không? Ta biết ta làm sai.” Tần Hùng cuối cùng lựa chọn phương thức mộc mạc nhất, hắn không biết xấu hổ mà lại lần nữa đuổi kịp, thấp giọng dỗ dành.
Mới vừa rồi chỉ cần hắn cùng Điền Ca sóng đôi đi, Điền Ca liền hùng hổ mà sải bước nhanh hơn bỏ rơi hắn, đi càng mệt, Tần Hùng cũng liền không tiện đuổi kịp trước.
Lần này còn tốt, Điền Ca không bỏ rơi hắn, chỉ là vẫn không để ý tới hắn, buồn bực.
“Tiểu Ca Nhi.” Lúc này Tần Hùng mới hận chính mình ăn nói vụng về, trong lòng ngàn lời vạn tiếng, miệng lại không nói ra được một câu nào.
Miệng mở ra lại khép lại, lại mở ra, vẫn là không biết nên bắt đầu từ đâu.
Từ tối hôm qua hắn liền chọc phu lang sinh khí, Điền Ca ngủ dán hắn dỗ dành, hắn cũng giận dỗi không đáp lại, hiện tại là thật thật hối hận.
“Ta,”
Mới nói một chữ, trong tầm mắt, Điền Ca đột nhiên dùng hai tay bịt tai lại.
Giống như tối hôm qua hắn nhắm mắt lại không xem thủ thế của Điền Ca, Điền Ca hiện tại bịt tai lại không nghe hắn nói chuyện.
Tần Hùng xem như cảm nhận được sâu sắc, cái gì gọi là vác đá tự đập chân mình.
Đang đi tới, ven đường lại gặp được một người, Điền Ca vốn đã trong lòng không thoải mái, nhìn thấy người đến là Trần thị sau, càng thêm phiền, chỉ muốn nhanh chóng đi qua.
Cố tình Trần thị xem không hiểu sắc mặt, nhất quyết phải đi lên chen vào xem náo nhiệt.
“Điền Ca nhi, đây là xảy ra đại sự gì, mới vừa mọi người đều thấy, Tần Hùng hấp tấp ôm ngươi chạy đâu.” Trần thị nói.
Trần thị chính là nhà có xe bò ở thôn Thanh Thủy, miệng là nổi tiếng toái, chuyện phiếm nhà người ta đều nói, hận không thể mỗi nhà gà bay chó sủa.
Đương nhiên chuyện phiếm về Điền Ca nàng càng là không ít nói.
Chỉ vì Điền gia có xe bò, có khi đi huyện thành, liền sẽ miễn phí tiện thể chở người trong thôn.
Những người này đều không muốn đưa tiền đi ngồi xe bò nhà Trần thị.
Trần thị hận bọn họ tận xương, vốn dĩ trên đường thấy đều là trừng mắt liếc một cái không nói lời nào.
Hôm nay nhất định phải tiến lên xem náo nhiệt, chính là muốn nhìn hắn chê cười.
“Cãi nhau? Mặt ngươi sao lại hồng như vậy, chẳng lẽ còn đánh nhau? Ai nha, tiểu tử Tần gia, vợ chồng nháo mâu thuẫn nhiều bình thường, động thủ thì không nên.” Trần thị nói, nàng mới vừa là thấy từ xa, Điền Ca vẻ mặt không thích Tần Hùng.
Lúc này lại cẩn thận quan sát mặt Điền Ca, muốn xem trên đó có lưu lại dấu bàn tay không.
Nếu không phải đường nhỏ liền hẹp như vậy, Trần thị chắn không qua được, Điền Ca đã sớm đi rồi, hắn trong lòng đang phiền, hận không thể một cái cuốc nhắm vào mặt Trần thị mà bổ qua.
“Cút ngay” hai chữ, Tần Hùng còn chưa kịp nói ra, cánh tay lại đột nhiên bị Điền Ca khoác vào.
Phu lang ngẩng đầu đối với hắn ngọt ngào mà cười, đôi mắt ướt át phiếm hồng, mắt ngọc mày ngài, cười má đều hiện ra hai cái lúm đồng tiền.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Tần Hùng hay không, nốt ruồi đỏ trên mũi Điền Ca hình như càng tươi đẹp, trong trắng lộ hồng, thêm phần phong tình, yết hầu Tần Hùng lăn lộn, lạc nhịp mà có chút xao động.
Điền Ca lại quay đầu, đối diện Trần thị bắt đầu khoa tay múa chân.
