Chương 40: Cãi Nhau
Hôm nay, Tần Bão học đường nghỉ tắm gội về nhà.
Sau bữa cơm chiều, Tần Hùng kéo Điền Ca đang tháo búi tóc trong phòng ngủ ra, lại gọi Tần Bão đang luyện chữ ôn bài trong nhà chính vào.
Cây nến được thắp ở giữa bàn lớn, chiếu sáng hai khuôn mặt ngơ ngác của Điền Ca và Tần Bão.
Tần Hùng hắng giọng, lúc này mới nói: “Người nhà chúng ta trò chuyện.”
Đại ca là một người hũ nút, đột nhiên làm chuyện trang trọng như vậy, Tần Bão dùng ánh mắt hỏi tẩu tử: Anh ta làm sao vậy.
Điền Ca cũng không biết, làm mặt quỷ đáp lại.
“Tần Bão, gần đây ở trong học đường có xảy ra chuyện gì không?” Tần Hùng hỏi.
“Không, không có.” Tần Bão cẩn thận suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là hắn lại gây rắc rối, chính hắn sao lại không biết.
“Thật sự không có sao?” Tần Hùng lại hỏi.
Tần Bão xem như đã hiểu, đại ca hắn đây là thế nào cũng phải bắt hắn nói ra điều gì đó, vì thế cân nhắc nói: “Hai hôm trước ngủ gật trong học đường, phu tử gõ đầu ta, bất quá ta viết một bài văn, phu tử nói là viết tốt nhất, còn cho ta dán lên tường ngoài học đường triển lãm.”
Coi như là chuộc tội đi.
Không phải, đại ca hắn ngày thường cũng không quản mấy chuyện này, nhiều nhất hỏi một câu hắn có thiếu tiền không, mua đồ ăn có đủ no bụng không, hôm nay là làm sao vậy.
“Ừm, về sau có chuyện gì, về nhà đều nói cho ca, chúng ta là người một nhà.” Tần Hùng nói.
Điền Ca nhìn bên trái một cái, nhìn bên phải một cái, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, đây là đang ám chỉ hắn.
“Ta ở trong nhà cùng tẩu tử ngươi, ngày thường thì trồng trọt, đốn củi, ở ven núi nhặt nấm quả dại, xuống sông bắt cá, ngoài ra, ta cũng không làm gì.” Tần Hùng nói.
Không phải, ai hỏi anh, đại ca, Tần Bão trong lòng thầm nhủ, biết đại ca cùng đại tẩu ân ái, luôn cùng ra cùng vào, nhưng liên quan gì đến hắn, hắn còn chưa đến tuổi cưới vợ đâu.
Tần Hùng liền nhìn Điền Ca, cân nhắc lại cân nhắc, mới nói: “Điền Ca nhi, chúng ta là người một nhà, ta là tướng công em, ta không muốn em chuyện gì cũng giấu ta, em xem, chúng ta có thể nói ra rõ ràng, mọi người có việc cùng nhau giải quyết.”
Trong lòng Điền Ca không thoải mái, này quả nhiên là đang ám chỉ hắn.
— Ta đều giải thích với chàng rồi, mở cửa hàng chỉ là một ý tưởng của ta, ta cũng không nghĩ hôm nay Tiền Đóa sẽ dẫn chúng ta đi xem cửa hàng, ban đầu ta chỉ là hỏi thăm một chút mà thôi.
“Suy nghĩ của em cũng có thể nói cho ta, về tất cả của em, ta đều muốn biết.” Tần Hùng nói: “Em trước kia bị người trong thôn đặt điều khi dễ trong lòng không thoải mái, vì sao cũng không nói cho ta, em cũng cảm thấy ta là loại người đó, là người mà em đưa thức ăn cho cha thì ta liền phải tính toán chi li, có phải không?”
“Cái gì?! Có người khi dễ tẩu tử? Ai vậy? Để ta đi tìm hắn tính sổ.” Tần Bão vừa nghe, bầu không khí này không đúng lắm, xen lời nói, giúp tẩu tử hả giận là một chuyện, quan trọng nhất hiện tại là hòa hoãn không khí.
Đại ca làm sao vậy, hỏi từng vấn đề một, cảm tình là chuyên môn tìm tẩu tử cãi nhau sao.
— Ta không có, chàng sao lại nghĩ ta như vậy?
Điền Ca quả thật tức giận.
— Những người khác trong thôn chàng còn không rõ sao, miệng bọn họ nào có thể ngừng nghỉ.
“Đây là hai chuyện khác nhau, ta là trượng phu em, em chịu ủy khuất nên nói cho ta, ta xử lý thế nào lại là chuyện khác.” Tần Hùng cố chấp nói, hắn thật lòng hy vọng cùng Điền Ca nói rõ ràng, không muốn Điền Ca chuyện gì cũng giấu hắn.
— Chàng xử lý thế nào, giải quyết thế nào? Bao nhiêu năm nay chàng chịu những lời đồn vớ vẩn chẳng lẽ thiếu sao? Chàng có thể giải quyết được sao?
Điền Ca một hơi liền viết chữ kiêm khoa tay múa chân xong, thấy Tần Hùng mím môi, trong lòng lập tức hối hận.
Mười năm thời gian này, Tần Hùng vẫn luôn không được người thôn Thanh Thủy tiếp nhận, lưng đều sắp bị người khác chọc nát, gần đây mới tốt hơn một chút.
Hắn là thê tử của Tần Hùng, sao hắn có thể cũng rắc muối lên vết thương của Tần Hùng chứ.
“Đúng, về phương diện này ta là yếu đuối vô năng, ta trời sinh không phải là người dễ được người khác thích, cho nên em không nói cho ta cũng đúng, ngủ đi.” Tần Hùng nói, đứng dậy, đi ra nhà chính, để lại Điền Ca và Tần Bão nhìn nhau.
“Tẩu tử, em đừng lo, đại ca hắn chính là như vậy, kỳ thật lòng dạ tốt.” Tần Bão chưa từng trải qua trường hợp này, giống như thiên vị bên nào cũng không được, lo lắng suông.
Trong lòng Điền Ca nghẹn khí, vừa rồi nói sai lời nói, hắn nghĩ ra ngoài dỗ dành người, chân lại cố chấp không nhúc nhích.
Hắn ngày thường có chuyện gì không nói cho Tần Hùng chứ? Hắn chuyện lớn chuyện nhỏ đều nói, còn sợ Tần Hùng chê hắn phiền đâu.
Những chuyện đặt điều của mấy thím mấy chú trong thôn, nói ra chỉ là làm thêm phiền não cho hai người, hắn cũng không tổn thất gì, tổng không thể vì người khác một hai câu nhàn thoại, liền đánh đến tận cửa.
Hắn cũng không cho rằng Tần Hùng là người tính toán chi li, chỉ là làm thê tử, tổng nên suy xét nhiều hơn một chút.
Hắn là sợ cùng Tần Hùng nảy sinh hiềm khích, hắn cứ về nhà mẹ đẻ lấy đồ vật cho nhà mẹ đẻ, thời gian dài quá, hắn sợ Tần Hùng sẽ không thoải mái vì chuyện này.
Dù sao tiền gia dụng đều là Tần Hùng kiếm, thịt cũng là Tần Hùng đi săn.
Ngay cả 15 lượng bạc trống không trong tay hắn, cũng là sính lễ Tần Hùng cho hắn.
Điền Ca chính là vì cuộc sống hạnh phúc sau này của bọn họ mà lo lắng nhiều hơn một chút, làm sao vậy, người chẳng lẽ không thể vì chính mình suy xét sao?
Tần Hùng không biết chạy đi đâu, Điền Ca tự mình rửa mặt chân, lại dùng chậu nhỏ lau người, ngồi ở đầu giường phòng ngủ chờ.
Đây là lần đầu tiên, đã trễ thế này, Tần Hùng còn không có ở nhà.
Đợi một lúc, rốt cuộc là không chờ được, hắn ra ngoài gõ cửa phòng Tần Bão, hai người cùng nhau, rủ nhau đi ra cửa tìm người.
Vừa mới đi ra sân ngoài, liền thấy trên đường nhỏ ngồi một người, quay lưng về phía bọn họ, bất động.
Màn trời màu xanh lam, tôn lên bóng lưng cong của người kia quái tịch liêu cô độc.
Trong lòng Điền Ca thấy chua xót, hắn đi ra phía trước.
Tần Bão có mắt nhìn biết ý tứ đứng ở cửa chờ, vốn định tiến vào trong nhà, nhưng lại sợ đại ca cứng đầu như lừa kia vẫn không chịu về nhà, thân thể nhỏ bé của đại tẩu tự nhiên cũng kéo không nổi.
— Về nhà.
Tần Hùng đã sớm nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tiếng bước chân nhẹ như vậy, chỉ có thể là vợ hắn, hắn không lay động, cũng không quay lại xem thủ thế của Điền Ca, mãi cho đến khi Điền Ca ngồi xổm trước mặt hắn, mới thay đổi chút sắc mặt.
Đêm đầu xuân lạnh như vậy, Điền Ca chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là áo lót quần lót màu trắng thuần.
Chính hắn trên người cũng chỉ có một chiếc áo sam mỏng, liền đứng dậy, trầm mặc không nói mà phủi phủi quần, kéo tay Điền Ca hướng trong nhà đi.
Tay Điền Ca là ấm áp, nhưng chính hắn, ở bên ngoài thổi gió lạnh lúc này, lòng bàn tay lạnh lẽo.
Điền Ca liền dùng hai tay che lại cho hắn.
Dễ dàng như vậy liền kêu đã trở về, Tần Bão dựa vào cạnh cửa, có chút kinh ngạc, có lẽ là hắn lo lắng quá thừa, đại ca đại tẩu căn bản không cần hắn làm người hòa giải.
“Còn đứng ở cửa làm gì đâu, về ngủ đi.” Tần Hùng trầm giọng nói với Tần Bão.
Tần Bão không phục mà tranh luận, “Ca anh mới vừa ngồi trên đường làm gì, đã trễ thế này không ngủ được hả? Anh chờ tẩu tử đến dỗ dành anh à, lớn như vậy rồi, thật kỳ cục.”
“..... Ngứa đòn có phải không?”
Tần Bão thức thời mà lắc đầu, đi vào phòng mình.
Tần Hùng đi đến bên cạnh giếng, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị múc một xô nước rửa mặt đánh răng.
— Hố lửa có nước ấm.
“Ta liền muốn rửa nước lạnh.” Tần Hùng ngữ khí không nóng không lạnh, kéo ra một xô nước, quay đầu xem Điền Ca không có bất cứ ý tứ muốn vào phòng nào, nắm chặt tay Điền Ca, nhét hắn vào phòng ngủ.
Điền Ca ủy khuất đến muốn chết, muốn nhốt hắn ở trong phòng, hắn càng không chịu, tự mình lập tức mở cửa cùng ra ngoài.
Cửa mở ra rồi đóng lại, tiếng cót két trong đêm vắng vẻ có chút chói tai.
Điền Ca đi xuống bậu cửa, đứng ở phía sau Tần Hùng, hắn liền đi theo.
Tần Hùng nhíu mày, nhìn là đang giận, không phân rõ là màu trời hay là cái gì, tóm lại mặt nhìn rất đen.
Hai vợ chồng đối diện nhìn nhau một lát, Tần Hùng đặt thùng nước xuống, bỏ mặc Điền Ca ở trong sân, chính mình vào phòng, cửa cũng không đóng.
Điền Ca lau một phen đôi mắt, phía sau lại đột nhiên có một chiếc áo khoác dày khoác lên, Tần Hùng lạnh mặt, đứng ở hắn bên cạnh tiến đến, đem mỗi một cúc áo đều cài chắc chắn.
Bộ quần áo này quá dày, chỗ cổ áo vị trí cúc áo không làm tốt, Điền Ca ngày thường đều sẽ nới lỏng một cúc áo, bị Tần Hùng cài kín mít, cảm giác cổ đều bị siết đến thở không nổi.
Chính hắn đưa tay, cởi một cúc áo ra.
“Muốn sinh bệnh có phải không?” Tần Hùng hung hăng trừng hắn.
— Cổ áo quá chặt ta thở không nổi!
Điền Ca thủ thế đánh rất nhanh giống như muốn đánh người, cũng xụ mặt, vẻ mặt hung dữ đáp lại.
Biết Tần Hùng không phải muốn đuổi hắn đi, mà là sợ hắn mặc ít bị cảm lạnh sinh bệnh, nỗi ủy khuất vừa rồi của Điền Ca cũng liền tan biến, nhưng Tần Hùng nói chuyện với hắn hung dữ như vậy, vẫn là lần đầu.
Tần Hùng còn tưởng rằng, Điền Ca là muốn giận dỗi với hắn, kiên quyết cởi chiếc áo hắn khoác lên, không ngờ là cái lý do này, nhất thời có chút nghẹn lời, xoay người xách thùng nước giếng lạnh lẽo kia đi đến một bên, cầm một chiếc khăn từ trong phòng ra, tự lo cởi áo trên.
— Lạnh như vậy, đừng rửa nước lạnh, sẽ sinh bệnh.
Điền Ca nhìn không nổi, giận dỗi thế nào cũng không thể lấy thân thể ra đùa giỡn, hắn bước lên trước, nắm chặt cánh tay Tần Hùng, vẫn là chịu thua trước.
Tần Hùng nhìn hắn một lát, vai trần, trên cánh tay nổi một tầng da gà, hắn kéo tay Điền Ca ra, trực tiếp một xô nước từ đầu đến chân dội cái lạnh thấu xương, ánh mắt nhìn về phía nơi khác, lãnh đạm nói: “Em chưa đến trước kia, ta vẫn luôn rửa nước lạnh.”
Ngay sau đó lại bổ sung, “Dù sao em cũng không để tâm lòng ta nghĩ cái gì.”
Tần Hùng lại đi múc một xô nước, cầm khăn, quay lưng về phía Điền Ca lau.
Lúc cùng nhau ngủ trong chăn, lần đầu tiên, trên người Tần Hùng cả người toát khí lạnh, quay lưng về phía hắn ngủ.
Điền Ca từ phía sau dán lên, lồng ngực ấm áp dán lên lưng hắn, ôm vòng lấy hắn, Tần Hùng cũng không nhúc nhích, Điền Ca xoay người đi xem, Tần Hùng nhắm mắt lại.
Khẳng định là không ngủ, nhưng nhắm mắt lại cũng không thấy được thủ thế của hắn, Điền Ca có nghĩ thầm nói điều gì đó, nhưng hắn không thể mở miệng nói chuyện.
Cứ như vậy mỗi người một tâm sự, hai vợ chồng cả đêm cũng không ngủ ngon.
Lúc Tần Hùng dậy sớm, Điền Ca mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, giữ chặt tay hắn, hôn một cái vào lòng bàn tay hắn, đôi mắt hai người đều có chút sưng.
Tần Hùng cúi người, ôm Điền Ca cùng với chăn một phen thật mạnh, dùng mặt cọ mặt Điền Ca ngủ đến đỏ bừng, ngay sau đó xoay người ra khỏi phòng.
Điền Ca vốn định đứng dậy, nhưng hắn thật sự cảm thấy mệt, đầu nặng chân nhẹ, thân thể mệt mỏi rã rời.
Có điều dự đoán mà cởi bỏ áo lót vừa nhìn, ấn ký con bướm trên ngực đã hồng đến phát sáng, nơi giữa hai chân tê ngứa, cảm giác ngứa này thẳng tới đáy lòng, Điền Ca kéo chăn cao lên chôn vùi mình, cuộn tròn thân thể trong chăn.
Hắn đã sớm không phải tiểu ca nhi không biết chuyện đời, loại cảm giác nồng liệt này tuy xa lạ, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, chính là hắn muốn Tần Hùng mà thôi.
Muốn cùng hắn sinh bảo bảo.
Hẳn là kỳ xuân triều đến rồi đi.
Sao lại đến vào lúc này chứ, Điền Ca ủy khuất mà nghĩ.
Trong dự đoán của hắn, hẳn là hắn cùng Tần Hùng ngọt ngào mà vượt qua ngày đặc biệt này.
Mà không phải vừa mới giận dỗi cãi nhau xong, lại đột ngột như vậy.
Tần Hùng buổi sáng hấp xong canh trứng, hâm nóng lại thức ăn đêm qua, cùng bánh bột ngô ăn sáng, để dành cho Tần Bão và Điền Ca, đều giữ ấm trong nồi.
Vốn dĩ nên ra ngoài đồng ruộng, mặc dù hiện tại trong đồng ruộng cũng không có việc gì để làm, cùng Ngô Bình An nói tốt, ngày mai cùng lên núi.
Tần Hùng đi ra khỏi nhà bếp, đứng yên nhìn về phía cửa phòng ngủ, vẫn là không ra cửa, hôm nay hắn không muốn ra cửa.
Hắn đi sân sau cho chó ăn, bổ củi, lại đem quần áo dơ đêm qua ngâm trong chậu nước xoa giặt sạch.
Nghĩ Điền Ca ngày hôm qua cũng thay một bộ, Tần Hùng lúc này mới tìm được lý do, đẩy cửa phòng ngủ đi vào, Điền Ca trùm kín trong chăn, chỉ có thể thấy mái tóc đen đặc rủ xuống gối.
Thời gian đã không còn sớm, nên dậy ăn cơm sáng.
Tần Hùng đứng ở trong phòng, đứng nửa ngày, một chữ cũng chưa nói ra, cầm giỏ tre đựng quần áo dơ lại ra khỏi phòng.
Điền Ca vẫn luôn nghe động tĩnh trong chăn, đợi nửa ngày, Tần Hùng vẫn là đi rồi.
Có lẽ là do kỳ xuân triều, hắn trốn trong chăn, ủy khuất mà khóc ròng, khóc mệt mỏi, lại ngủ một lát, tỉnh lại chậm rãi mặc quần áo.
Đi ra ngoài cửa, liếc mắt một cái liền thấy trong sân phơi một loạt xiêm y.
Tần Hùng đang ở nhà bếp nấu cơm trưa, nghe thấy động tĩnh tai thính động đậy, thêm hai khúc củi vào hố lửa.
Buổi sáng cặm cụi giặt đồ khi quá mạnh tay, xoa rách một cái quần lót của Điền Ca, hiện tại đang giận dỗi với vợ, hắn cũng không dám mở miệng nói với người ta.
Cái quần lót rách toạc một lỗ lớn, đường chỉ bị rạn kia hắn cũng không biết giấu đi đâu, lén lút chôn trong đất đi.
“Tẩu tử, em rốt cuộc tỉnh.” Tần Bão vui vẻ từ phòng mình đi ra, đại ca bảo hắn nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn Điền Ca ngủ.
Nhưng hiện tại, thấy mắt tẩu tử sưng đỏ, đầy mặt ửng hồng đáng thương, nụ cười của Tần Bão đóng băng trên mặt, xoay người chạy tới nhà bếp, lớn tiếng chất vấn: “Đại ca, anh đánh tẩu tử của em sao?!”
