Chương 43: Kỳ Xuân Triều
Điền Ca vừa về đến nhà, cởi bỏ qua loa y phục, ngã đầu xuống liền ngủ.
Tần Hùng làm chén canh trứng mới, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, thấy Điền Ca ngủ say.
Nghĩ Điền Ca buổi sáng không ăn, trên đường về nhà liền nói đói.
Tần Hùng nhẹ nhàng nâng người mềm như bông từ trên giường dậy, bất chấp quấy rầy giấc ngủ của hắn, dùng muỗng gỗ đút hắn ăn vài miếng canh.
Kỳ xuân triều làm Điền Ca cả người đều nóng, Tần Hùng đưa tay sờ vào áo lót hắn, thấm mồ hôi.
Ăn xong canh trứng, nước thuốc ôn bổ Triệu lang trung kê cũng đã sắc xong.
Điền Ca uống thuốc rất nhanh nhẹn, dù là thuốc đắng, đều là một ngụm nuốt chửng, buồn ngủ đến không mở được mắt, uống xong liền lại ngã xuống tiếp tục ngủ.
Cũng đều trách tối hôm qua hai người bọn họ giận dỗi, cả đêm cũng chưa ngủ ngon, lại thêm kỳ xuân triều, ở bên ngoài làm ầm ĩ một hồi, thật là mệt đến Điền Ca ngón tay cũng không muốn nhấc lên.
“Buồn ngủ đến vậy.” Tần Hùng hiện tại nhìn phu lang thế nào, đều cảm thấy đáng yêu vô cùng, cúi người hôn lên khóe miệng Điền Ca, nếm được vị đắng chát của chén thuốc.
Chờ Điền Ca tỉnh giấc, đã chạng vạng, bên ngoài có tiếng bổ củi, hẳn là Tần Hùng đang bận việc.
Ánh hoàng hôn màu vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ vào phòng, phủ lên một tầng ánh sáng cho đôi mắt màu nâu nhạt của hắn, trong mắt còn có sự mệt mỏi và mơ màng.
Ngủ đến có chút không biết ngày đêm, chân dẫm xuống đất đột nhiên mềm nhũn, sợ tới mức Điền Ca lập tức ngã ngửa lên giường.
May mắn trong phòng chỉ có một mình hắn, chuyện mất mặt này không người khác thấy.
Tần Hùng buông rìu, cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng, đi vào cửa, nhìn thấy Điền Ca ôm hộp gỗ đựng tiền vào lòng, ngồi ở mép giường, vẻ mặt nghiêm túc mà đếm.
“Tỉnh rồi?” Tần Hùng hỏi, đi qua muốn đến gần Điền Ca ngồi trên giường, mông đều sắp dán đến đệm giường, lại lập tức bật dậy.
Phải tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ mới có thể lên giường, đây là quy tắc Điền Ca đặt ra cho hắn.
Trước kia Tần Hùng là không sao cả.
Nhưng Điền Ca mới vừa gả về kia đợt, có một ngày thời tiết tốt, tháo giặt chăn đệm, lúc giũ khăn trải giường tầng dưới cùng, quét ra một nắm tro bụi thật lớn, còn có cả hạt đá, lập tức kinh ngạc không biết nói gì với Tần Hùng mới tốt.
Điền Ca khi đó tưởng mình lạ giường, cũng cảm thấy là chính mình yếu ớt, luôn cảm thấy ngủ cả người không thoải mái, cái này rốt cuộc đã hiểu.
Đầy giường đá nhỏ tro bụi, có thể ngủ ngon mới là lạ.
Sau đó tự nhiên liền lập ra quy tắc này.
Trong lòng Điền Ca bận tâm chuyện mở cửa hàng, nằm mơ đều là chuyện này, tỉnh lại liền muốn lấy tiền ra đếm.
Đếm tiền là vui vẻ nhất, trong lòng cũng kiên định, đáng tiếc cho dù đếm thế nào, tiền riêng của hắn cũng chỉ có gần 16 lượng bạc.
Nếu là mở cửa hàng, có thể chưa đến nửa năm liền tiêu hết.
“Được rồi, yên tâm giao cho ta là được.” Tần Hùng thấy Điền Ca thở dài, an ủi nói.
Điền Ca mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn có chút chưa chuyển kịp, hắn đặt hộp tiền sang một bên, liền ngồi ở tư thế mép giường, hai tay ôm lấy eo Tần Hùng, má cũng dán lên bụng dưới Tần Hùng.
Vừa rồi bổ củi quá nóng, Tần Hùng hiện tại trần trụi nửa trên, một thân mồ hôi mỏng, Điền Ca cũng không chê, ngược lại dùng mũi ghé sát vào, ở bụng và eo Tần Hùng tinh tế mà ngửi, cái bộ dáng nhỏ đó gần như giống Đại Hoàng.
Có chút ngứa, cũng có chút cảm giác khác, Tần Hùng căng thẳng cơ bắp, ôn nhu nói: “Trước hết dậy ăn chút gì, ngủ đại buổi chiều, đầu có phải hôn đến lợi hại không?”
Điền Ca lắc đầu, không biết vì sao, luôn cảm thấy hôm nay Tần Hùng đặc biệt dễ ngửi hơn một chút, sợi hương vị ấm áp kia, dán hắn thể xác và tinh thần liền cảm thấy thoải mái.
Tiểu ca nhi kỳ xuân triều là khao khát chuyện chăn gối, dù sao cũng là cơ hội sinh dục một năm một lần của tiểu ca nhi.
Nhưng chờ ăn xong cơm chiều, hai người đều lau mình trở lại trên giường khi, Điền Ca liền thay đổi.
Hắn đẩy Tần Hùng đang áp lên người hắn ra, chớp đôi mắt thủy nhuận, cự tuyệt sự cầu hoan của Tần Hùng.
“Em hiện tại cần ta.” Tần Hùng ngược lại cũng không kinh ngạc nhiều, cười, đôi mắt nhìn Điền Ca, ôn nhu nói: “Chờ thêm mấy ngày này, lại cùng ta sinh khí, được không?”
Bên ngoài trời còn mông lung, vừa mới vào đêm.
Điền Ca hít hít mũi, lại cảm thụ lều trại Tần Hùng đỉnh ở giữa hai chân hắn, nghĩ đến trò hề xảy ra ban ngày, còn có tối hôm qua nam nhân Tần Hùng không để ý chuyện của hắn, đột nhiên chính là muốn cùng Tần Hùng nháo cái giận dỗi này.
Hắn từ dưới khuỷu tay Tần Hùng rúc qua, dùng chăn quấn chặt lấy mình, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời thủy nhuận ở ngoài chăn, trong mắt toàn bộ đều là ý cố chấp.
Rồi lại cẩn thận quan sát phản ứng của Tần Hùng, như là đang xem hắn đối với hành vi này của mình, có hay không sinh khí.
Này còn có thể làm sao bây giờ đâu? Tần Hùng chỉ là cười, kỳ xuân triều xác thật là một ngày thú vị, Điền Ca ngày thường ít khi cùng hắn làm nũng nháo giận dỗi như vậy, đã là tra tấn, cũng có chút hưởng thụ.
Tần Hùng thổi tắt ngọn nến, ở trong chăn vớt được Điền Ca kéo vào lòng ngực mình.
“Không làm, đều nghe em, ngủ đi.” Cảm nhận được Điền Ca nho nhỏ giãy giụa trong lòng ngực, Tần Hùng lại thiện giải nhân ý nói: “Mấy ngày này ta vẫn luôn bồi em, em muốn làm lúc nào, chúng ta lại làm.”
Làm ra làm đi, Điền Ca vốn dĩ liền kiềm chế không được, nghe lỗ tai đều nóng cháy, lén lút ở trong chăn kẹp chân.
Ngày thường làm việc, sao lại không dễ nói chuyện như vậy nha, hiện tại ngược lại cái gì cũng nghe hắn, ban ngày cứng rắn khiêng hắn chạy hướng nhà Triệu lang trung lúc đó, sao lại không nghe hắn nha, Điền Ca tức giận mà nghĩ.
Nhưng có một số việc không phải có thể nhịn xuống, nếu là còn chưa xuất giá nói, còn đỡ.
Nhưng Điền Ca đều gả chồng gần một năm, phúc thân thể này đã sớm nếm trải niềm vui của chuyện đó, hắn cùng Tần Hùng lại thường xuyên, hiện tại nằm ôm, Điền Ca thật là thế nào cũng không thoải mái.
Nhịn không nổi mà xoay người, đè trên người Tần Hùng, lòng bàn tay ướt nóng vỗ ở ngực eo bụng Tần Hùng, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nhưng có người hiện tại lại cứ muốn giả vờ.
“Làm sao vậy? Mau ngủ đi, thân thể yếu mà.” Tần Hùng nói, nếu là lắng nghe, có thể nghe ra thanh âm kia cất giấu ý cười.
Điền Ca một ngụm cắn ở ngực hắn, cắn xong lại lấy lòng mà liếm một chút, dù sao hắn có tay, chính hắn muốn là được.
Tần Hùng hừ một tiếng trầm thấp, ôm Điền Ca từ trên người tách ra, đứng dậy rời khỏi giường.
Điền Ca sửng sốt, vội vã vừa muốn khóc, hắn liền phiền chết hiện tại chính mình, nghĩ đến chuyện gì, nước mắt liền không nghe hắn sai sử.
Quỷ hẹp hòi, không cho làm thì không làm, cùng lắm thì về sau đều không làm.
Ngọn nến cháy lên, Tần Hùng chỉ mất công sức châm đèn, quay đầu vừa thấy, Điền Ca ngồi ở giữa giường, chăn đệm lung tung mà chồng bên người, đã đang gạt lệ.
Vội vàng tiến lên ôm lấy phu lang, Tần Hùng cũng không có kinh nghiệm chăm sóc tiểu ca nhi kỳ xuân triều, đây là lần đầu tiên, hơi có chút luống cuống tay chân.
Lại cẩn thận hồi tưởng, hai ngày nay, số lần Điền Ca rơi nước mắt trước mặt hắn, còn nhiều hơn so với nửa năm trước.
“Sao lại khóc?” Tần Hùng là thật không biết, hán tử cao lớn quỳ gối trên giường, ánh nến chiếu rọi ra bóng dáng, che kín Điền Ca.
— Chàng đừng động.
Điền Ca cũng phát hiện là một trò hề, Tần Hùng không phải là muốn rời bỏ hắn, chỉ là châm đèn mà thôi.
“Ta không.” Khó được, Tần Hùng cự tuyệt hắn, hơn nữa vô sỉ nói: “Ta là tướng công em, ta vì sao không thể quản, ta càng muốn quản, liền phải quản, về sau đều quản.”
Điền Ca tức giận đến đấm người, hắn đột nhiên cảm thấy Tần Hùng không có thích hắn như trước kia, trước kia Tần Hùng chưa bao giờ sẽ nói với hắn lời như vậy.
Điền Ca ngồi trên giường, hai chân thon dài trắng nõn tùy ý đặt, ngửa đầu thương tâm mà khóc lên, nhắm mắt lại há miệng, không tiếng động, chỉ có nước mắt từng viên từng viên mà rơi xuống, lông mi cũng ướt dính, trông rất đáng thương.
Tần Hùng đi lên ôm, Điền Ca liền giãy giụa, giống như người mới ăn ba chén cơm lớn, vặn vẹo lên cả người đều là sức lực, tránh không thoát cánh tay giống như kìm sắt của Tần Hùng, liền dùng tay đi đẩy ngực hắn, thậm chí dùng đầu đi đỉnh, tóm lại chính là không chịu ngoan ngoãn ôm.
“Được, được.” Tần Hùng ôn nhu nói, hắn cũng không chống cự, ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Điền Ca, bàn tay to ở mu bàn tay hắn từng cái vuốt ve.
Lúc Tần Bão vẫn là em bé, hắn chính là dỗ dành như vậy.
Phu lang như vậy thật sự khác biệt quá lớn so với ngày thường, Tần Hùng một mặt kinh ngạc tò mò, một mặt lại trong lòng mềm mại, cũng cảm thấy chính mình miệng thiếu, sao lại thiên vào lúc này muốn trêu Điền Ca.
Điền Ca dần dần an tĩnh lại, cảm giác tự ghê tởm mình dần dần dâng lên, vốn định đẩy Tần Hùng ra, chính mình bọc chăn đối mặt tường bình tĩnh một lát.
Nhưng đẩy không ra, liền như không xương cốt, dựa vào dán ở trong lòng ngực Tần Hùng, không ra tiếng động.
Yếu ớt, cũng không biết đang khóc cái gì? Đang tức giận cái gì đâu? Lăn lộn Tần Hùng nhiều lần như vậy, kia Tần Hùng đại khái thật sự liền không thích hắn.
Điền Ca cũng không biết kỳ xuân triều người khác là như thế nào trải qua, hắn trước kia còn vẫn luôn chờ mong, hiện tại chỉ muốn lập tức kết thúc, không bao giờ nghĩ tới.
Bị hôn lấy lúc, Điền Ca thuận theo mà đáp ứng, so với trạng thái xao động vừa mới, hiện nay lại ngoan ngoãn đến quá mức.
“Không giận ta?” Tần Hùng đem Điền Ca đặt nằm, nhẹ nhàng đè trên người hắn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt Điền Ca, “Điền Ca nhi ngoan, đều là ta sai, ta không nên làm em thương tâm như vậy.”
Điền Ca nghẹn miệng, vừa muốn khóc, nhưng hắn cực lực nhịn xuống, hai tay ôm lấy cổ Tần Hùng, đè người cúi xuống thân hôn.
Tần Hùng vẫn luôn đối với hắn rất ôn nhu, đặc biệt là chuyện trên giường, bởi vì tiểu ca nhi trời sinh cấu tạo thân thể, không thể dễ dàng chứa chấp nó như vậy, mỗi lần thật sự hành phòng trước, Tần Hùng đều sẽ tự mình trước kiềm chế, kiên nhẫn mà an ủi hắn rất lâu, quá trình cũng nhẹ nhàng chậm chạp, niệm hắn sẽ không nói, sợ làm bị thương làm đau hắn.
Trước khi kỳ xuân triều đến, Điền Ca mong chờ nhất, chính là có thể thật sự làm Tần Hùng tận hứng một lần, hắn thể nghiệm qua cảm giác, cũng muốn cho Tần Hùng thể nghiệm đến.
— Hôm nay đều theo ý chàng, ta có thể chịu được.
Hôn xong, Điền Ca thở hổn hển xi xi mà khoa tay múa chân, thân mình lộ ra màu hồng, cả người giống như một quả đào bột, làm người quả muốn xoa bóp véo một véo, cuối cùng cắn một ngụm, xem bên trong tâm có phải là thật sự nhiều nước như vậy không.
Xem đã hiểu cái thủ thế này, hô hấp Tần Hùng đều nặng thêm hai phần, tay chân cơ bắp căng thẳng, chờ thời cơ hành động.
Điền Ca ngẩng đầu đi nhẹ nhàng mút hôn một cái trên môi Tần Hùng, kiểu hôn ngây thơ như vậy, là lúc ngày đầu tiên bọn họ thành hôn mới có.
Lại giơ tay đi vuốt tóc Tần Hùng, tóc mai đều mướt mồ hôi, dán ở bên tai.
Điền Ca vẫn luôn biết, Tần Hùng trên thực tế là một hán tử rất tuấn lãng.
Mỹ nhân ở cốt không ở da, đối với hán tử mà nói cũng giống nhau.
Sớm tại lần đầu bọn họ gặp nhau ở bờ sông, Tần Hùng cùng một dã nhân giống nhau tóc tai bù xù mà đi ngang qua trước mặt hắn, bọn họ cũng ở trong vội vàng đối diện qua một cái.
Mắt sâu thẳm cùng mũi đặc biệt cao thẳng, đây là ấn tượng đầu tiên của Điền Ca về hắn.
“Làm sao vậy? Nhìn ta như vậy?” Tần Hùng đè nén sự nóng nảy trong lòng, ách thanh ôn nhu hỏi, thanh âm kia so với khi dỗ dành Điền Ca ngày thường còn phải thả mềm nhẹ, hắn cúi người ôm lấy Điền Ca thân, nỉ non: “Ta sẽ vẫn luôn bồi em.”
Em cũng vậy, đời này chỉ có thể cùng ta, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần ta còn sống, em cũng chỉ có thể làm phu lang ta.
Lời sau này Tần Hùng chưa nói, cùng với lời nói lúc trước muốn vẫn luôn quản Điền Ca, đều là thật lòng.
Điền Ca cười, lại giống như vừa mới, nhẹ nhàng mổ một cái môi Tần Hùng.
— Nếu ta chịu không nổi, cứ như vậy hôn chàng.
Nếu không có hôn như vậy, vậy cứ tùy Tần Hùng, đối với hắn thế nào cũng được.
