Thẩm Vọng Hàn có một loại si mê bệnh hoạn dành cho Tuế Ninh, nhưng đôi khi thái độ cường ngạnh của hắn lại khiến Tuế Ninh không dám phản bác.
"À."
Tuế Ninh đứng dậy, nhìn hắn cầm lấy dụng cụ của mình.
Cậu nghi ngờ Thẩm Vọng Hàn đã cài định vị vào điện thoại mình, nếu không sao lần nào hắn cũng tìm được cậu.
Lộc Gia Duẫn và Lục Đại Hành đi về phía họ, cũng vừa lúc quay trở lại.
Họ nhìn Thẩm Vọng Hàn, tự dưng cảm thấy câu nệ.
Lộc Gia Duẫn mắt trợn tròn, ghé sát vào Tuế Ninh: "Cái kia, anh ta chắc không phải là..."
Tuế Ninh: "Hắn là Thẩm Vọng Hàn."
Lộc Gia Duẫn ngây dại, liếc nhìn đôi mắt xa cách của Thẩm Vọng Hàn, sợ đến mức phải dời tầm mắt.
Hắn không thể hình dung được cảm giác kỳ lạ này.
Dù người trước mặt đẹp trai đến sững sờ, nhưng hắn lại tự dưng cảm thấy nhút nhát.
Hắn bắt đầu hiểu Tuế Ninh.
Lục Đại Hành dạn hơn một chút: "Chào anh."
"Chào hai em, hai em là bạn của Ninh Ninh đúng không? Anh sẽ bảo tài xế đưa hai em về, cũng sắp đến giờ cơm rồi, tiện thể đi ăn bữa cơm đạm bạc nhé."
Tuế Ninh nhìn Thẩm Vọng Hàn cười giả lả, chìa tay đưa cho họ hai tấm thẻ VIP nhà hàng Âu trị giá năm chữ số.
Lục Đại Hành nói thẳng: "Không cần đâu ạ."
Nỗi sợ hãi của Lộc Gia Duẫn trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Hắn phát hiện mình căn bản không hề hiểu gì về Tuế Ninh.
Hắn Tuế cười rạng rỡ nhận lấy hai tấm thẻ: "Ôi, sao lại ngại được chứ? Cảm ơn anh nhé. Thế thì bọn em không làm kỳ đà cản mũi nữa, chúc hai người trăm năm hòa hợp."
Sau đó, Lộc Gia Duẫn kéo Lục Đại Hành nhanh chóng rời đi.
Tuế Ninh nhìn bóng lưng Lộc Gia Duẫn như nhìn kẻ phản bội, híp mắt lại.
Thẩm Vọng Hàn đưa Tuế Ninh đến trước một chiếc xe địa hình, Tuế Ninh tự giác thắt dây an toàn.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Thẩm Vọng Hàn đưa tay về phía Tuế Ninh. Tuế Ninh theo bản năng né tránh một chút.
Lòng bàn tay Thẩm Vọng Hàn phớt qua ngọn tóc Tuế Ninh, gạt đi bông tuyết trên mái tóc đen của cậu.
Tuế Ninh căng thẳng. Hàng mi cong vút của cậu rung động, hơi thở mịt mờ sương khói, gần Thẩm Vọng Hàn trong gang tấc.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, Tuế Ninh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.
"Tuế Ninh."
Thẩm Vọng Hàn rũ mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu.
Tuế Ninh dựa sát vào đệm ghế xe, giọng rất khẽ, như một chú mèo căng thẳng: "Hả?"
Thể chất Omega quả thật không tốt bằng Alpha. Mặt Tuế Ninh đã đỏ bừng vì lạnh, thở dốc không thông, hai tay cũng hơi vô lực.
"Em có phải hơi bị thiếu dưỡng khí không?"
Tuế Ninh lắc đầu, hai tròng mắt mở to, cảnh giác ngồi thẳng người.
Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Tuế Ninh, ánh mắt nóng rực tựa như một bàn tay, lướt qua mày, mắt, mũi... cuối cùng dừng lại trên đôi môi hồng hào, mời gọi.
Môi Tuế Ninh hơi ướt, trông vừa non vừa mềm, quyến rũ khiến người ta muốn nếm thử.
"Em biết Omega thiếu dưỡng khí, nghiêm trọng có thể sẽ c.h.ế.t không?" Thẩm Vọng Hàn một tay chống lên cửa sổ xe bên cạnh Tuế Ninh, đáy mắt tràn ngập tham lam.
"Nhưng không sao, anh sẽ giúp em."
Tuế Ninh ngước mắt. Giây tiếp theo, cậu đã bị Thẩm Vọng Hàn nâng gáy, như một con mồi gầy yếu rơi vào lưới, bị Thẩm Vọng Hàn chặn lấy đôi môi.
"Ưm!"
Em không có thiếu dưỡng khí!
Bàn tay lớn của Thẩm Vọng Hàn bóp cằm cậu, khiến cậu không khỏi mở đôi môi và hàm răng ra. Sau đó, hắn xâm nhập khoang miệng Tuế Ninh, ngậm lấy chiếc lưỡi mềm mại, hồng hào của cậu, như cơn mưa rào gặp hạn hán, dường như không có ý định dừng lại.
Tuế Ninh bị hôn đến tê dại cả lưỡi, quả thực sắp thiếu dưỡng khí đến nơi.
Nhiệt độ không khí bên trong xe trở nên nóng rực, bao quanh là mùi tin tức tố mãnh liệt của Thẩm Vọng Hàn.
Tuế Ninh dùng sức đẩy vai Thẩm Vọng Hàn bằng cả hai tay, nhưng lại bị hắn ôm chặt vào lòng, eo sau bị một bàn tay lớn giữ chặt.
Thẩm Vọng Hàn ngậm lấy lưỡi cậu, tin tức tố Alpha kích thích Tuế Ninh, cơ thể cậu bắt đầu mềm nhũn.
"Ưm..."
Một lúc sau, Thẩm Vọng Hàn mới miễn cưỡng buông cậu ra, vẻ mặt vẫn còn lưu luyến.
Hô hấp của hắn trở nên nặng nề và trầm lắng, gân xanh trên cánh tay nổi lên. Hắn giơ tay không biết từ đâu lấy ra hai viên thuốc ức chế, bỏ vào miệng nuốt thẳng.
Tuế Ninh bị hôn đến ngây người, gương mặt ửng hồng, đôi mắt đẫm nước, đôi môi đỏ mọng mím chặt. Cậu lùi người về phía sau, trông như bị ức h.i.ế.p đến thê thảm.
"Anh làm gì đấy!"
Thẩm Vọng Hàn nhìn cậu với ánh mắt u ám, hắn ngửi thấy mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng trong xe, bàn tay siết chặt ở vai Tuế Ninh tựa vào đệm ghế.
"Này, Tuế Ninh, chúng ta kết hôn sớm đi. Mùng một tháng sau thế nào?"
Thẩm Vọng Hàn hận không thể đánh dấu Tuế Ninh ngay lập tức.
Để tuyến thể của Tuế Ninh vĩnh viễn lưu lại dấu ấn thuộc về riêng hắn.
Đợi kết hôn, hắn không cần phải kiềm chế bản thân đến mức này.
Càng không cần phải uống những viên thuốc ức chế này nữa.
Hắn có thể tùy thời, tùy chỗ, thỏa sức chiếm hữu Tuế Ninh.
...
Thẩm Vọng Hàn nghĩ, đáy mắt dơ bẩn và tham lam lại càng sâu thêm vài phần.
Tuế Ninh kinh hãi, lại lùi về sau một chút, lưng tựa vào cửa kính xe.
Chủ đề của Thẩm Vọng Hàn luôn nhảy vọt như thế.
Tuế Ninh né tránh, thì thầm: "Em không muốn."
"Tại sao?" Thẩm Vọng Hàn cau mày, hắn ghé sát vào Tuế Ninh, ép hỏi: "Em không gả cho anh thì gả cho ai, Kỷ Vân Chu sao?"
Nghe thấy ba chữ này, Tuế Ninh theo phản xạ cảm thấy rùng mình, đầu lắc như trống bỏi.
Thẩm Vọng Hàn lúc này có vẻ hài lòng, vén những sợi tóc bị mồ hôi làm bết dính của Tuế Ninh.
Giọng hắn dịu dàng hơn một chút: "Vậy là vì sao?"
Môi Tuế Ninh hơi sưng, cậu che miệng mình: "Không có vì sao cả."
Thẩm Vọng Hàn lúc này mới hiểu ra.
Tuế Ninh vẫn còn sợ hãi.
Hắn không biết Tuế Ninh cụ thể đang sợ hãi điều gì. Lúc này Tuế Ninh giống như một con rùa đen, càng ép buộc, đầu cậu sẽ càng không chịu thò ra.
Thẩm Vọng Hàn dựa lưng về ghế lái của mình, giơ tay khởi động động cơ.
"Xin lỗi," Thẩm Vọng Hàn nắm vô lăng, "Anh không kiềm chế được mình."
Hắn dường như đã khôi phục lý trí, trấn an cảm xúc sợ hãi của Tuế Ninh.
Tuế Ninh liếc nhìn lọ thuốc ức chế trên hộp tựa tay, hàng mi cong vút rung động, thân hình căng cứng của cậu dần dần thả lỏng một chút.
Trong xe im lặng nửa phút, cậu lại nghe Thẩm Vọng Hàn nói.
"Nhưng cũng là vì trên người em thật sự rất thơm."
Môi và lưỡi cũng mềm đến kỳ lạ.
Mặt Tuế Ninh "phừng" nóng bừng, cậu biết Thẩm Vọng Hàn là loại người này, giơ tay ném lọ thuốc ức chế lên đùi hắn.
"Em phải về nhà!"
