Cuối cùng Tuế Ninh vẫn phải miễn cưỡng ăn bữa cơm với Thẩm Vọng Hàn, rồi mới được hắn đưa về đến cửa nhà.
Tuế Ninh cởi dây an toàn, trừng mắt nhìn Thẩm Vọng Hàn một cái, vội vàng mở cửa xe.
Thẩm Vọng Hàn bị trừng đến có phản ứng, yết hầu hắn nhanh chóng chuyển động xuống, cười nói: "Hay là tối anh lại đưa em về nhé..."
Tuế Ninh chạy trốn khỏi xe, lấy đồ đạc của mình rồi nhanh như chớp chạy vào nhà.
Thẩm Vọng Hàn nhìn bóng lưng chạy trốn của Tuế Ninh, ánh mắt hắn càng thêm nóng rực.
Sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến Tuế Ninh bò khắp sàn phòng ngủ, cậu thích chạy thì cứ để cậu chạy cho đủ rồi, lại kéo về, cho đến khi không dám chạy loạn nữa thì thôi.
Thẩm Vọng Hàn dựa vào đệm ghế xe, một tay châm điếu thuốc, dưới làn khói lượn lờ, hắn tưởng tượng đến cuộc sống hôn nhân tốt đẹp sau này.
Tuế Hoành và Tống Ngọc Xuyên ngồi trên sofa, Hứa Thập An đang vẽ phác thảo trước cửa sổ kính lớn ở hoa viên.
Vừa vào cửa, Tuế Ninh đã chạy thẳng về phòng mình mà không chào hỏi ai.
Tống Ngọc Xuyên dựa trên sofa, ngước mắt nhìn lên cầu thang: "Nó bị làm sao thế?"
Tuế Hoành mặc một bộ vest chỉnh tề: "Nói là đã ăn bữa cơm với Thẩm Vọng Hàn."
Mấy tiếng trước, chính Thẩm Vọng Hàn đã gọi điện thoại trực tiếp nói cho hắn.
"Bị ức h.i.ế.p à? Trông lại không giống lắm." Tống Ngọc Xuyên cười một tiếng: "Tớ đoán là giận dỗi. Trước đây nó ghét nhất là Thẩm Vọng Hàn mà."
Tuế Hoành: "..."
Hắn nhíu mày, liếc nhìn cầu thang cách đó không xa.
Tuế Ninh xông vào phòng tắm, dùng nước rửa trôi môi, còn súc miệng vài ngụm nước súc miệng.
Cậu ngồi dậy nhìn mình trong gương, những giọt nước trong suốt chảy dọc theo má cậu.
Môi cậu vẫn còn nóng lên âm ỉ, tàn dư cái cảm giác bị hôn mãnh liệt đó.
Cửa phòng cậu bị gõ.
"Ninh Ninh, em làm sao vậy?" Tuế Hoành đứng ngoài cửa hỏi.
Tuế Ninh hoàn hồn, lau mặt, ấp úng trả lời: "Em... em không sao đâu anh, em hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát."
"Ừm, vậy hai tiếng nữa anh gọi em dậy nhé."
Tuế Ninh: "Vâng."
Đợi tiếng bước chân đi xa, cậu mới chậm rãi ngồi xuống chiếc sofa tròn bên cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng.
Cậu mở điện thoại, ảnh đại diện Thẩm Vọng Hàn hiển thị một chấm đỏ 34 tin nhắn.
Trong đầu cậu hiện lên cảnh tượng trong xe, cậu trực tiếp nhấn vào mục "Chặn thông báo".
Ngoài cửa sổ nổi lên cơn gió nhẹ, thổi lay động cây hòe cổ thụ ở xa trong hoa viên, những chiếc lá xanh lơ rung rinh.
Tim Tuế Ninh vẫn còn đập hơi nhanh, ôm gối ngẩn người một lát.
Lục Đại Hành gọi điện thoại cho cậu.
"Ê, Tiểu Tuế Ninh, cậu về đến nhà chưa?"
Tuế Ninh: "Tớ về rồi."
Lục Đại Hành: "Về nhà là được rồi. Cái tên Lộc Gia Duẫn c.h.ế.t đói kia ăn suốt bốn tiếng, bọn tớ bây giờ mới về trường. À đúng rồi, ngày mai bắt đầu vòng sơ tuyển bài hát chủ đề trò chơi Thụy Kỳ đấy, cậu đừng quên nha.”
Nếu Lục Đại Hành không nhắc đến, cậu đoán chừng đã sớm quên mất rồi.
Một tháng trước, Tuế Mặc không đồng ý cho cậu đi du học nước ngoài, bảo người bác bỏ đơn xin du học của cậu. Cậu đã ấm ức làm loạn một trận trong thư phòng Tuế Mặc.
Dường như còn tuyên bố sẽ tự mình kiếm đủ tiền rồi đưa Hứa Thập An về Pháp.
Cho nên cậu liền đăng ký cái vòng sơ tuyển trò chơi ca sĩ gì này.
Tuế Ninh đỡ trán, nhớ lại còn thấy mình có chút không hiểu chuyện.
"Được, vậy mai gặp ở trung tâm thương mại Thụy Kỳ nhé."
"Ừm."
...
Tuế Ninh dậy rất sớm, lén lút đi xuống lầu.
Lúc thay giày ở cửa, giọng nói của Tuế Hoành bất ngờ vang lên phía sau.
"Dậy sớm đi đâu thế ?"
Tuế Ninh giật mình, quay đầu nhìn về phía Tuế Hoành.
Tuế Hoành bưng một ly cà phê, không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa cầu thang.
Tuế Ninh chột dạ nói: "Anh, sao anh cũng dậy sớm thế."
Tuế Hoành: "Đi thi sơ tuyển à?"
Mắt Tuế Ninh mở to: "Sao anh biết?"
Giọng Tuế Hoành không chút gợn sóng: "Anh cũng là cổ đông của Thụy Kỳ."
Tuế Ninh cười gượng một tiếng: "À, vậy em đi trước đây."
Tuế Hoành một tay chống lên lan can, trêu chọc cậu: "Kể cả em có qua vòng sơ tuyển, số tiền kiếm được đó e rằng còn không đủ mua vé máy bay hạng nhất đâu. Chẳng lẽ em muốn daddy cùng em chen chúc khoang phổ thông đi Pháp sao?"
Tuế Ninh không ngờ rằng hai câu nói trẻ con và giận dỗi cậu nói với Tuế Mặc, Tuế Hoành lại nhớ rõ ràng như vậy.
"Anh, em chỉ đi thử thôi." Tuế Ninh không giải thích nhiều, nói: "Không phải thật sự muốn đi Pháp đâu."
Nói rồi, cậu đẩy cửa định rời đi.
Quản gia là một người Ireland, nhưng ông định cư ở Trung Quốc nhiều năm, có khả năng phán đoán chính xác bầu không khí trong lời nói của người Trung Quốc. Ông liếc nhìn sắc mặt Tuế Hoành, tiến lên giúp Tuế Ninh mở cánh cửa cao lớn.
"Tiểu thiếu gia, tài xế đang đợi ngài ở gara rồi."
Tuế Ninh mỉm cười gật đầu: "Vâng, cảm ơn chú Tư Lan."
Tuế Hoành uống một ngụm cà phê, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Chẳng mấy chốc, Tuế Mặc cũng đi đến phòng ăn.
Tuế Mặc cầm khăn ăn lau tay mình: "Ninh Ninh đâu rồi?"
Tuế Hoành nói: "Đi kiếm tiền mua vé máy bay rồi."
Tuế Mặc: "Cái gì?"
Tuế Hoành cầm nĩa: "Ba, Ninh Ninh e rằng vẫn còn buồn bực chuyện xuất ngoại."
Theo lý mà nói, đáng lẽ Tuế Ninh đã phải làm ầm lên chuyện xuất ngoại từ lâu rồi mới phải.
Tuế Mặc uống nước, nhàn nhạt nói: "Chờ nó biết kiếm tiền khó khăn như thế nào, nó sẽ không làm loạn nữa."
Tuế Hoành cũng cảm thấy thế.
Hiện trường sơ tuyển người xếp hàng chật kín cả hành lang. Tuế Ninh và Lục Đại Hành đến sớm, xếp ở số mười mấy.
Tuế Ninh trước đây đã tham gia không ít các buổi biểu diễn văn nghệ và cuộc thi của trường, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm hình thức sơ tuyển như thế này.
Cậu nắm trong tay tấm vé chờ đợi, trong lòng không căng thẳng lắm, ngược lại cảm thấy rất mới lạ.
"Người tiếp theo, số 13."
Lục Đại Hành vỗ vai Tuế Ninh bên cạnh: "Cố lên."
"Ừ ừ."
Tuế Ninh gật đầu, hít sâu một hơi, bước vào phòng phỏng vấn.
Năm vị giám khảo ngồi sau bàn phỏng vấn, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tuế Ninh ngay khi cậu bước vào.
Cậu đưa sơ yếu lý lịch cá nhân của mình qua.
Vị giám khảo ngồi giữa đeo kính đen, lật sơ yếu lý lịch của Tuế Ninh: "Mời ngồi, không cần căng thẳng."
"Vâng."
"Trước đây em đã đạt được giải thưởng nào liên quan đến ca hát chưa?"
Tuế Ninh sắc mặt như thường, trả lời: "Có ạ. Em từng đạt giải Ba cuộc thi Ca sĩ Thanh thiếu niên toàn thành phố lần thứ 5, giải Nhất cuộc thi Ca khúc Văn nghệ..."
Mấy vị giám khảo dường như đều tương đối hài lòng với lý lịch của Tuế Ninh.
Một nữ giám khảo mặc váy đỏ đưa cho cậu mấy tờ lời bài hát, nói: "Có thể mời em tự chọn một bài hát, hát thử một đoạn không?"
"Được ạ."
Tuế Ninh lật xem mấy tờ lời bài hát, chọn một bài mình tương đối thích.
Giọng cậu trong trẻo, âm sắc dịu dàng, khiến người nghe xong cảm thấy như tắm mình trong gió xuân, mang tính chữa lành cao.
"Ừm, phỏng vấn kết thúc, kết quả phỏng vấn sẽ được thông báo trong vòng 24 giờ."
Tuế Ninh đứng dậy: "Vâng."
