Ngày hôm sau, cậu vừa tan học, điện thoại đã nhận được một tin nhắn.
【Chúc mừng quý vị đã vượt qua vòng phỏng vấn sơ tuyển, xin quý vị đến tầng 9 Tòa nhà Game Thụy Kỳ tại khu thương mại AB vào 9:00 sáng mai...】
Tuế Ninh nhìn tin nhắn, cong mày.
Cậu khẽ reo lên: "Yes."
Cậu cầm điện thoại, vỗ vai Lục Đại Hành bên cạnh: "Đại Hành, Đại Hành, tớ qua vòng sơ tuyển rồi!"
Lục Đại Hành mở to mắt: "Thật hả, tớ biết ngay cậu làm được mà!"
Cô cũng kích động vỗ vai Tuế Ninh: "Khi nào đi thu âm?"
Tuế Ninh cười nói: "Ngày mai."
Hôm sau cậu xin nghỉ một ngày, đến phòng thu âm của Thụy Kỳ.
Sau khi trao đổi với kỹ sư thu âm, cậu bắt đầu thử tìm cảm giác.
Đáng tiếc, bản thu âm lại không có cảm xúc như lúc cậu hát trực tiếp tại hiện trường.
Cậu ở trong phòng thu âm từ sáng đến 6 giờ chiều, mới cho ra được một bản thu âm mà cả kỹ sư âm thanh lẫn cậu đều tương đối hài lòng.
Tuế Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác kiếm tiền quả thật không hề dễ dàng, hơn nữa còn rất mệt.
Hai ngày sau, sau khi bản nhạc được chủ đầu tư xử lý hiệu ứng âm thanh và thử nghiệm, cậu đã nhận được khoản tiền đầu tiên tự mình kiếm được.
5000 tệ.
Số tiền 5000 tệ còn lại sẽ được chuyển cho cậu sau khi ca khúc chính thức được lên mạng.
Tuế Ninh nhìn dãy số này, thở dài một hơi.
Cậu còn tưởng rằng một vạn tệ sẽ được gửi cùng lúc chứ.
Buổi tối, Tuế Ninh đi xe về đến nhà, ngước mắt liền thấy năm sáu người đang ngồi gần hồ bơi cách đó không xa.
Những người đó đều là bạn thân của Tuế Hoành và Tống Ngọc Xuyên.
Hôm nay là sinh nhật Tuế Hoành, họ đến nhà tụ tập một chút.
"Này, tớ nói, hay là chúng ta đến quán rượu đi, ở nhà cậu tớ nói chuyện cũng không dám lớn tiếng quá."
Tuế Hoành ngồi trên ghế pha trà cho họ: "Tớ quen ở nhà rồi."
Mỗi năm sinh nhật, Hứa Thập An đều tự mình xuống bếp làm cơm cho anh.
Cho nên mấy năm nay, dù bận rộn đến mấy, anh cũng sẽ về nhà đúng ngày này.
Tống Ngọc Xuyên phụ họa: "Đúng thế, lát nữa còn ăn cơm, đi đâu mà đi, cứ ngoan ngoãn ở đây đi."
Tuế Ninh đứng sau cửa kính, khẽ gọi Tuế Hoành: "Anh."
Tuế Hoành quay đầu lại.
Có người bạn thân nhận ra Tuế Ninh, cười nói: "Đây chẳng phải là em trai cậu đang làm loạn đòi đi Pháp sao?"
Tuế Hoành gạt tay hắn ta ra, nói với hắn: "Gần đây nó không làm loạn nữa."
Anh đứng dậy đi về phía Tuế Ninh. Trước cửa kính là sofa, anh tùy ý ngồi xuống bên cạnh Tuế Ninh.
"Làm sao vậy?"
Tuế Ninh đeo cặp sách trên vai, chớp đôi mắt to lanh lợi,, vừa nhìn là biết có chuyện muốn nói, đang cố gắng chuẩn bị tâm lý.
“Mấy hôm trước em đã qua vòng sơ tuyển rồi.”
Tuế Hoành có chút bất ngờ, nhưng anh cũng biết trình độ của Tuế Ninh, ca khúc chủ đề trò chơi tầm cỡ này thì chắc không khó đối với cậu..
"Ừm."
Tuế Ninh cúi đầu, hơi thất vọng nói: "Sau đó em kiếm được một chút tiền, nhưng không nhiều lắm."
Tuế Hoành đoán được, anh hỏi: "Kiếm được bao nhiêu?"
"5000 tệ."
Tuế Hoành hiếm khi cười khẽ: "Ninh Ninh, em biết một vé máy bay hạng nhất bay đến Paris là một vạn tệ không?"
Kiếp trước Tuế Ninh quả thật rất muốn đi Pháp.
Tuế Mặc và Tuế Hoành đều rất mạnh mẽ, Hứa Thập An gần như không có tự do trong nhà, mà chuyện cậu học chuyên ngành gì, vào đại học nào cũng đều phải do Tuế Mặc quyết định.
Vì vậy, cậu rất muốn đi Pháp.
Ông bà ngoại cậu đều ở Pháp, đó là nơi Hứa Thập An lớn lên.
Ông ngoại cậu kinh doanh trang trại chăn nuôi trên thảo nguyên, nơi đó thảo nguyên mênh m.ô.n.g bát ngát, trời cao mây nhạt, những dãy núi xa xa trùng điệp nhấp nhô. Mỗi khi sáng sớm, mặt trời đỏ sẽ từ từ bay lên từ núi xa.
Bà ngoại cậu rất dịu dàng, bánh quy bơ nướng đặc biệt ngon, khi còn nhỏ bà thường hát đồng d.a.o ru cậu ngủ.
Nhưng số lần cậu đến thăm ông bà ngoại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên lúc đó cảm xúc bị dồn nén lâu ngày, cậu muốn đưa Hứa Thập An chạy tới Pháp.
Tìm một vùng trời tự do.
Chỉ là cậu lại quên mất rằng, tất cả những gì cậu có, đều là do nhà họ Tuế ban cho, và chúng cũng là những thứ tốt nhất.
Tự mình kiếm tiền thật sự không dễ dàng.
Lúc đó Tuế Hoành nghe nói Tuế Ninh làm loạn đòi đi Pháp, nên đã gửi mấy tin trong vòng bạn bè:
【Thằng nhóc hôm nay không vui, còn nói muốn bỏ rơi bọn mình đưa daddy chạy tới Pháp. [Hình ảnh]】
Hình ảnh là lịch sử trò chuyện của anh và Tuế Ninh.
Lúc đó Tuế Hoành không tán thành nỗ lực của Tuế Ninh, cậu lúc ấy vừa tức giận vừa ấm ức, đã gửi mấy tin nhắn cho Tuế Hoành:
【Nhưng đó là thành quả em nỗ lực hơn nửa năm mới xin thành công】
【Các người chỉ nói ba câu đã bác bỏ em】
【Nỗ lực của em rẻ mạt như vậy sao?】
【Em sẽ tự mình đi kiếm tiền, chờ em kiếm đủ tiền sẽ đưa daddy đến Pháp ở, rời xa các người!!!】
Tống Ngọc Xuyên còn trả lời ba biểu tượng trái tim tan nát trong phần bình luận: 【Vậy thì tôi cũng di cư sang Pháp đây.】
Đời này Tuế Ninh mới ý thức được, thật ra những tình yêu mà cậu cảm thấy ngột ngạt đó, cũng vô cùng chân thành và quý giá.
"Em biết mà, em đã nói em không muốn chạy đến Pháp nữa."
Tuế Ninh vừa nói vừa buông một bên dây đeo cặp sách xuống, kéo khóa kéo cặp, đưa một hộp quà hình chữ nhật màu đen cho anh.
Tuế Hoành nhìn hộp quà màu đen đó, ánh mắt hơi kinh ngạc.
"Anh, sinh nhật vui vẻ." Tuế Ninh giơ hộp quà, ngượng ngùng nói: "Cái này là em dùng tiền tự kiếm mua đó, ban đầu em định mua cái đắt hơn, nhưng tiền em kiếm được không đủ.”
Tuế Hoành nhận lấy hộp quà, kéo dải ruy băng, mở hộp ra xem.
Đó là một chiếc ví màu đen trị giá mấy ngàn tệ.
"Sau này em sẽ cố gắng kiếm thêm tiền, mua đồ đắt tiền hơn cho mọi người."
Tuế Ninh nói xong với vẻ tiếc nuối, tiện tay đặt cặp sách xuống, xoay người đi vào nhà bếp giúp Hứa Thập An.
Tuế Hoành ngồi trên sofa, một tay nâng hộp quà, anh rũ mắt nhìn rất lâu, con ngươi hơi rung động.
Anh ngước mắt nhìn bóng lưng Tuế Ninh rời đi, rồi lại nhìn chiếc ví, khẽ bật cười thành tiếng.
Tống Ngọc Xuyên ghé sát vào nhìn, khuôn mặt méo mó vì ghen tị: "Cái này là Ninh Ninh tặng cậu á? Không phải chứ? Dựa vào đâu? Sao tớ lại không có?"
Tống Ngọc Xuyên định giật lấy, nhưng bị Tuế Hoành giơ tay tránh đi.
"Tránh ra, sinh nhật cậu qua lâu rồi."
Tống Ngọc Xuyên quay đầu bước đi về phía nhà bếp: "Ninh Ninh ~"
