Vì nụ hôn cưỡng ép kia, Tuế Ninh không thèm để ý đến Thẩm Vọng Hàn vài ngày rồi.
Sau bữa tối, cậu cùng người nhà đi lên ban công ngoài trời ở lầu hai để ngắm pháo hoa.
Pháo hoa ở bờ sông xa xa liên tục nở rộ trên bầu trời, như cánh hoa bung ra, lại giống sao băng rơi xuống.
Đẹp như mơ như ảo.
Tuế Ninh ngước đầu xem đến ngây người.
Điện thoại cậu vang lên một hồi chuông, là một số điện thoại lạ.
Nhưng Tuế Ninh cũng có thể đoán được là ai, cậu nhấn nút nghe.
"Alo?"
"Tuế Ninh, em có thấy pháo hoa không?"
Trong mắt Tuế Ninh phản chiếu ánh sáng hoa lệ, "Ừm, làm gì?"
"Vậy bây giờ em đừng về phòng, nhìn về phía trước nhà em, hướng mười giờ."
Tuế Ninh điều chỉnh hướng. Trên bầu trời rất nhanh nở rộ hình dạng pháo hoa không giống nhau.
Pháo hoa đầu tiên đặc biệt lớn, giống một chữ Hán "Đối" (對), rồi ngay sau đó một cái thứ hai dâng lên...
Ba cái pháo hoa nối tiếp nhau, "Thực xin lỗi" (對不起).
Giọng Thẩm Vọng Hàn rất nhẹ: "Thực xin lỗi Tuế Ninh, em đừng lơ anh nữa."
Thẩm Vọng Hàn dựa vào bên cạnh xe, nhìn về hướng xa, châm một điếu thuốc.
Dưới màn đêm, Thẩm Vọng Hàn nhớị lại nụ hôn lưu luyến đó. Hắn đã nếm thử và thấy "ghiền" nói: "Lúc đó anh chỉ là nhất thời xúc động."
Thẩm Vọng Hàn giờ phút này rất muốn gặp Tuế Ninh, muốn nếm thử môi lưỡi cậu lần nữa, muốn thấy dáng vẻ cậu bị cưỡng hôn đến mức không thở nổi, chỉ có thể bất lực mà khóc.
"Anh sẽ không như vậy nữa."
Pháo hoa sáng lạn, giọng nói của Thẩm Vọng Hàn vẫn văng vẳng bên tai.
Ban công nổi lên gió nhẹ, hơi lạnh.
Tuế Ninh nắm điện thoại, hồi tưởng lại khoảnh khắc bị đè trong xe hôn môi, vội vàng rũ mắt xuống.
Má cậu hơi nóng, nhanh chóng cúp điện thoại.
Hứa Thập An cầm một chiếc que hoa, nhìn pháo hoa tàn lụi xong, quay đầu nhìn về phía Tuế Ninh.
"Bên ngoài lạnh quá, vào nhà đi."
Tuế Ninh gật đầu, được Hứa Thập An ôm vai đi vào qua cửa kính.
Cậu vừa xuống lầu, liền thoáng thấy một bóng dáng khiến cậu khó chịu.
Kỷ Vân Chu ngồi trên xe lăn, một tay đỡ bánh xe, từ từ xoay người lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tuế Ninh.
"Ninh Ninh."
Tuế Ninh bước nhanh về phòng khách, cậu nhíu mày nói: "Ai cho anh vào đây?"
Tuế Mặc ngồi trên sofa: "Tuế Ninh, không thể vô lễ như vậy."
Tuế Ninh "đùng" một tiếng ngồi xuống bên cạnh Tuế Mặc, lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Vân Chu.
"Ta nghe nói trước đây, lúc Ninh Ninh tới thăm con đã tắt máy thở của con." Giọng Tuế Mặc lạnh nhạt: "Chắc là có hiểu lầm gì đó, nếu hôm nay con đã tới, thì hãy nói rõ hiểu lầm đó đi."
Kỷ Vân Chu được phép đến nhà họ Tuế, hắn tỏ ra vô cùng biết điều.
"Không không không, chú Tuế, lúc đó cháu cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là Tuế Ninh đã đến thăm cháu. Hơn nữa, cháu cũng tin Ninh Ninh không thể nào làm tổn thương cháu."
Kỷ Vân Chu ngữ khí thành khẩn.
Tuế Mặc dường như hài lòng với câu trả lời này, ông nói: "Cháu vừa nói có chuyện muốn nói riêng với Ninh Ninh, cũng không còn sớm nữa, nói xong thì về sớm đi."
"Vâng, cháu cảm ơn chú Tuế ."
Tuế Ninh không tình nguyện ngước mắt: "Ba..."
Tuế Mặc giơ tay vỗ vai Tuế Ninh.
Chờ Tuế Mặc rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại cậu và Kỷ Vân Chu.
Tuế Ninh nhìn mặt Kỷ Vân Chu, trên mặt hắn vẫn còn đầy vết bầm tím, bó bột trên chân vẫn chưa tháo, nhưng tinh thần đã khá hơn lần trước.
"Vẫn là do gối đầu che không kín mà."
Tuế Ninh: "Ngươi đến nhà ta làm gì?"
"Ninh Ninh, chú Tuế nói đúng, có lẽ giữa chúng ta thật sự có hiểu lầm nào đó." Kỷ Vân Chu khó khăn dùng một tay xoay bánh xe lăn: "Vì sao đột nhiên em bắt đầu ghét anh như vậy, có phải em đã nghe ai nói gì không..."
Tuế Ninh ngắt lời Kỷ Vân Chu: "Kỷ Vân Chu, ta nhớ ngươi từng nói, nếu ta vui, ngươi cho dù c.h.ế.t cũng cam tâm tình nguyện, có thật không?"
Ánh mắt Kỷ Vân Chu ngẩn ra, hắn nghiêm túc nói: "Đương nhiên là thật. Tấm lòng anh dành cho em, bấy lâu nay em đều thấy rõ mà, Ninh Ninh.”
"Tốt thôi." Tuế Ninh tiện tay rút hai chiếc bao tay dùng một lần đeo vào, đẩy xe lăn của Kỷ Vân Chu đi về phía hồ bơi nhà cậu.
Hồ bơi không bật đèn, một màu đen kịt, ngay cả gợn nước cũng không nhìn rõ.
Kỷ Vân Chu nhìn về phía hồ bơi trước mắt: "Ninh Ninh..."
"Vậy bây giờ ngươi chứng minh cho ta xem đi."
Tuế Ninh lùi lại hai bước, khoanh tay, lẳng lặng chờ Kỷ Vân Chu dùng hành động chứng minh sự chân thành của hắn.
"Được, Ninh Ninh, chỉ cần em vui, bảo anh làm gì anh cũng bằng lòng."
Kỷ Vân Chu không hề suy nghĩ, khởi động xe lăn nghiêng người về phía trước.
Theo tiếng "Tõm" lớn, bọt nước văng tung tóe.
Kỷ Vân Chu khó khăn rơi xuống nước, hắn hành động bất tiện, trôi nổi chênh vênh trong nước, sặc không ít nước.
Tuế Ninh ngồi xuống ghế bên cạnh hồ bơi, nhìn Kỷ Vân Chu bị nước sặc đến gần như ngạt thở.
Trôi qua rất lâu, vẫn không có ai đến.
Lúc này Kỷ Vân Chu mới bắt đầu luống cuống, hắn ra sức ngoi nửa thân trên lên khỏi mặt nước.
"Kỷ Vân Chu, ta biết trong lòng ngươi oán hận ta, bởi vì ngươi cảm thấy mình đã làm chó cho ta rất nhiều năm."
Ngữ khí Tuế Ninh chứa đựng sự khó hiểu, cậu nói tiếp: "Nhưng mà, ta cầu xin ngươi làm chó cho ta sao?"
"Ngụm, phục, Ninh Ninh..."
Vì sao kết quả là hắn lại trút sự oán giận lên người cậu, mà không phải tự trách bản thân đã quá tham lam.
Tuế Ninh đứng dậy đi gọi quản gia: "Chú quản gia, ngày mai rửa sạch hồ bơi trong nhà đi, cảm giác hơi bẩn rồi."
Quản gia rất nhanh xuất hiện, ông cười đứng bên cạnh Tuế Ninh: "Vâng, tiểu thiếu gia."
Tuế Ninh vươn vai, quay người nói: "À, đúng rồi, sau này ta không muốn thấy Kỷ Vân Chu bước vào cửa nhà chúng ta nữa."
Muốn c.h.ế.t cũng không được c.h.ế.t trong nhà cậu.
Quản gia Tuế cười gật đầu: "Đã rõ ."
Tuế Ninh thở phào một hơi, lên thang máy.
Cậu tự an ủi mình, mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt.
Cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
