TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 51: Bản Ghi Âm

Thẩm Vọng Hàn một tay vỗ về đầu Tuế Ninh, kéo cậu vào lòng, nhân lúc cảm xúc Tuế Ninh đang ở trạng thái ngây ngô hoảng loạn, thỉnh thoảng cúi đầu hôn lên tóc và gương mặt cậu.

Tuế Ninh hiện tại ngoan ngoãn đến lạ.

Rúc trong lòng Thẩm Vọng Hàn, một tay nắm chặt vạt áo hắn.

Khóe mắt cậu ửng hồng, lông mi còn dính nước mắt, trông gầy yếu và đáng thương.

Cậu còn chưa hoàn hồn, sợ rằng giây tiếp theo sờ phải một tay m.á.u trên cổ Thẩm Vọng Hàn.

Thẩm Vọng Hàn cũng không vội thay thuốc, hắn cúi đầu hôn Tuế Ninh từng chút một, cảm nhận nhịp tim và nhiệt độ cơ thể cậu, vuốt ve sau gáy mềm mại của cậu.

Hắn tựa lưng vào đầu giường, lực ôm Tuế Ninh siết chặt, dường như không có ý định buông ra.

Trong phòng bệnh yên tĩnh rất lâu.

Đến khi Tuế Ninh bình tĩnh lại, cậu mới ý thức được mình hình như đã dựa vào người Thẩm Vọng Hàn rất lâu.

Cậu đỏ mặt ngồi dậy, giây tiếp theo đã bị Thẩm Vọng Hàn ôm trở lại.

"Làm sao vậy." Lòng bàn tay Thẩm Vọng Hàn nhẹ nhàng nâng cằm Tuế Ninh.

Tuế Ninh ngửa đầu liếc nhìn cổ Thẩm Vọng Hàn đang thấm máu, ánh mắt ướt đẫm tràn đầy lo lắng.

"Nên thay thuốc rồi." Giọng Tuế Ninh nhẹ mềm, nghe thấy khiến người khác mềm lòng.

"Không vội, chờ một chút." Thẩm Vọng Hàn nhìn chăm chú Tuế Ninh, trong ánh mắt lộ ra sự si mê và dục vọng mờ mịt.

Hắn vẫn còn chưa ôm đủ.

Tuế Ninh lắc đầu, mắt trông mong nhìn hắn: "Không được, phải thay ngay."

Thẩm Vọng Hàn liếc nhìn đôi mắt long lanh của cậu, bụng dưới siết chặt.

Hắn giơ tay ấn nút màu trắng, y tá nhanh chóng đẩy xe điều trị đi vào phòng bệnh.

"Chỉ cần để lại thuốc và dụng cụ là được."

Y tá liếc nhìn hai người họ, ánh mắt có chút căng thẳng: "Vâng."

Tuế Ninh nhìn y tá rời đi, môi cậu khẽ nhếch muốn gọi cô ấy ở lại.

"Ninh Ninh, vết thương của anh không nặng, em giúp anh thay một chút là được.”

Thẩm Vọng Hàn dùng ngón tay khèo nhẹ cằm Tuế Ninh.

Tuế Ninh nhíu mày, nhưng cậu không yên tâm: "Để chị y tá thay cho anh đi."

Cậu lo mình không chuyên nghiệp.

Hơn nữa vết thương ở cổ cũng không phải chuyện nhỏ.

"Không sao, chỉ là thay băng gạc thôi, nếu em không muốn giúp anh thì anh tự mình thay." Thẩm Vọng Hàn nói, bắt đầu kéo băng gạc của mình.

"Ai ai, đừng động đậy." Tuế Ninh sợ tới mức đứng lên, một tay ngăn cản tay hắn.

Thẩm Vọng Hàn thuận thế cầm c.h.ặ.t t.a.y Tuế Ninh, ngón cái nhẹ cọ lòng bàn tay cậu.

Giọng hắn trầm thấp: "Giúp anh thay nha."

Tuế Ninh bất đắc dĩ: "Vậy anh không được lộn xộn, đau thì phải nói với em."

Trong mắt Thẩm Vọng Hàn tràn đầy ý cười …: "Ừm."

Tuế Ninh đặc biệt căng thẳng, cậu thật cẩn thận kéo băng dán bên cạnh băng gạc, kéo một chút liền ngẩng đầu nhìn phản ứng của Thẩm Vọng Hàn, sợ làm Thẩm Vọng Hàn bị đau.

Lông mi cậu vừa dài vừa cong, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng ẩm ướt.

Thẩm Vọng Hàn rũ mắt dựa vào đầu giường, dùng ánh mắt vuốt ve khuôn mặt Tuế Ninh.

Tay Tuế Ninh vừa non vừa mềm, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn hắn: "Có đau không."

Đôi mắt Thẩm Vọng Hàn âm u, mở miệng nói: "Có chút."

"Vậy... vậy em nhẹ một chút." Lòng bàn tay Tuế Ninh đổ mồ hôi, eo cậu càng khom thấp hơn một chút.

Cậu kéo băng dán một bên ra, lại cẩn thận đi kéo bên phải.

Tuế Ninh lại gần Thẩm Vọng Hàn thêm một chút, hương hoa nhài nhàn nhạt ập vào mặt hắn.

Đôi mắt Thẩm Vọng Hàn híp lại.

Hắn thậm chí có chút hối hận vì đã không giả bệnh sớm hơn.

Bàn tay Thẩm Vọng Hàn khó khăn nâng lên, đỡ lấy vòng eo thon gọn một tay có thể ôm hết của Tuế Ninh.

Chậm rãi đi xuống phía dưới.

Thẩm Vọng Hàn đã từng thấy cơ thể Tuế Ninh, cũng biết cơ thể cậu trắng nõn và mềm mại đến mức nào.

Thật khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Tuế Ninh cẩn thận gỡ băng gạc dính m.á.u ra, một vết thương dài ba bốn phân đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu.

Miệng vết thương còn thấm m.á.u đỏ tươi lem luốt.

Ánh mắt Tuế Ninh rung động, kinh hãi một chút.

May mắn là miệng vết thương không dài như cậu nhìn thấy ở kiếp trước.

Tay cậu run run lấy ra povidone và tăm bông, khử trùng xung quanh vết thương, vừa thoa vừa nhẹ nhàng thổi cho Thẩm Vọng Hàn.

Giống như một chiếc lông vũ mềm mại, đang nhẹ nhàng trêu chọc trái tim Thẩm Vọng Hàn.

"Kỷ Vân Chu vì sao lại đ.â.m vào xe anh?"

Tuế Ninh bôi thuốc xong cho hắn, lại ngoan ngoãn dán băng gạc lại.

"Không biết, chiều nay anh muốn đi tìm em, đột nhiên lại đụng phải hắn trên đường, hắn cũng không biết làm sao, đột nhiên giống như chó điên mà đ.â.m vào xe anh."

Thẩm Vọng Hàn nóng rực nhìn cổ trắng nõn của Tuế Ninh, giọng điệu trông có vẻ vô tội.

Tuế Ninh đoán chừng là do những lời cậu nói với Kỷ Vân Chu vào buổi sáng đã chọc trúng chỗ đau của tên cặn bã này.

Hắn nên bị dìm ch-ết trong vũng bùn.

Tuế Ninh nghĩ mà bực bội, ngồi xuống mép giường Thẩm Vọng Hàn, mày nhíu lại, như đang suy tư điều gì.

Thẩm Vọng Hàn nhìn bộ dạng đáng yêu của Tuế Ninh, trong lòng khó chịu: "Ninh Ninh, anh muốn đi vệ sinh."

"À, được." Tuế Ninh hoàn hồn, cậu theo bản năng đứng dậy đỡ tay Thẩm Vọng Hàn.

Thẩm Vọng Hàn giống như không có xương dựa vào vai Tuế Ninh.

Tuế Ninh đỡ có chút khó khăn, chờ hắn đi vào WC xong, bước chân cậu dừng lại.

Cậu phải xem Thẩm Vọng Hàn đi WC sao?

Tuế Ninh muốn rụt tay về, lại bị Thẩm Vọng Hàn ôm chặt lấy vai.

"Cổ tay anh cũng hơi đau, em có thể giúp anh một chút không?"

Vành tai Tuế Ninh ửng hồng: "Làm sao... làm sao giúp anh?"

Thẩm Vọng Hàn trong mắt mỉm cười: "Đương nhiên là giúp anh cởi quần một chút."

Tuế Ninh do dự: "Hay là để..."

Không biết Tiểu Lâm đã đi chưa, bây giờ cậu đi gọi còn kịp không.

Thẩm Vọng Hàn thúc giục: "Tuế Ninh, bây giờ anh có chút khó chịu."

Tuế Ninh đành phải cắn chặt răng, hơi cong lưng, cởi dây lưng Thẩm Vọng Hàn.

Cái vật cực đại kia liền hữu lực bật ra.

Tuế Ninh hoảng sợ.

Cậu là lần đầu tiên nhìn thấy rõ ràng như vậy.

Đây là người bình thường sao?

Tuế Ninh đỏ mắt, đỏ đến mức không nói nên lời.

Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm Tuế Ninh, dục niệm trong mắt càng lúc càng sâu.

Hắn đã từng so sánh khi Tuế Ninh ngủ.

Đại khái có thể đến dưới rốn Tuế Ninh, thậm chí có thể nhô ra hình dáng thuộc về hắn.

"Khi nào anh xong thì nói với em."

Tuế Ninh né tránh quay lưng đi, đứng ở cửa giống như đang chịu phạt.

Thẩm Vọng Hàn liếc nhìn bóng lưng Tuế Ninh, ánh mắt tối tăm không rõ: "Ninh Ninh, anh xong rồi."

Tuế Ninh một tay che mặt, cậu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Vọng Hàn đã mặc quần áo chỉnh tề, chờ cậu đến đỡ.

Tuế Ninh đỡ hắn đi về phía giường bệnh.

Vài người giận đùng đùng đẩy cửa phòng bệnh Thẩm Vọng Hàn ra.

Sắc mặt Kỷ Khôn Lâm không tốt: "Thẩm tổng, tôi biết ngài giàu có, thế lực lớn, nhưng con trai tôi cũng là người mà? Ngài có thâm thù đại hận gì, cứ nhất định phải đánh nó gần ch-ết mới thôi."

Kỷ Khôn Lâm về cơ bản đều sẽ không hỏi đến chuyện của Kỷ Vân Chu, nhưng Thẩm Vọng Hàn năm lần bảy lượt đánh con trai ông vào bệnh viện, thậm chí đã vào ICU hai lần, điều này rõ ràng là đang vả vào mặt Kỷ gia của ông sao.

Kỷ Khôn Lâm không nhịn được, hôm nay nhất định phải đến đòi lại lẽ phải.

 

back top