Thẩm Vọng Hàn còn chưa mở miệng, Tuế Ninh đã đứng dậy trước.
Cậu đứng trước mặt Thẩm Vọng Hàn, giọng nói đầy phẫn nộ: "Kỷ thúc thúc, hôm nay rõ ràng là Kỷ Vân Chu gây chuyện trước, ngài nên về hỏi Kỷ Vân Chu, vì sao đang yên lành lại muốn đ.â.m vào người ta, đừng lúc nào cũng ác nhân cáo trạng trước."
Kỷ Khôn Lâm liếc nhìn Tuế Ninh, ông tức đến mức không thể hiểu được: "Tuế Ninh, trước kia Vân Chu đối xử với con không tệ đúng không, mấy năm nay nó chiều theo ý con, nâng niu con như ngôi sao, kết quả con lại nói đỡ cho người muốn đưa nó vào chỗ ch-ết?"
Tuế Ninh tiến lên một bước, cậu ghét nhất là đạo đức giả: "Cho dù Kỷ Vân Chu mấy năm nay rất tốt với tôi, thì Tuế gia chẳng lẽ không cho Kỷ gia rất nhiều cơ hội hợp tác kinh doanh sao?"
"Nếu nhất định phải tính toán rõ ràng, thì Kỷ thúc thúc, ngài cảm thấy ai được lợi nhiều hơn?"
Huống chi, sự tử tế của Kỷ Vân Chu đều là giả vờ.
"Con..." Sắc mặt Kỷ Khôn Lâm cứng đờ, lại cười gượng: "Tiểu Ninh, thúc thúc cũng không phải trách con, chỉ là nhất thời nóng vội. Thúc thúc không phải tới gây chuyện, chỉ là muốn hỏi Kỷ Vân Chu rốt cuộc bị thương như thế nào mà nghiêm trọng như vậy."
Thẩm Vọng Hàn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tuế Ninh, đây là lần đầu tiên Tuế Ninh đứng về phía hắn.
Hắn thực sự bất ngờ Tuế Ninh sẽ nói đỡ cho hắn.
"Chúng tôi lại không phải phạm nhân, hơn nữa Thẩm Vọng Hàn cũng bị thương, ngài dựa vào đâu mà tới chất vấn chúng tôi. Nếu Ngài muốn biết ngọn nguồn sự việc, cứ việc báo cảnh sát đi tra camera giám sát trên đường."
Kỷ Khôn Lâm đương nhiên là đã xem qua camera hành trình, nếu không sẽ không có gan tới chất vấn Thẩm Vọng Hàn.
"Tôi chính là xem..."
Thẩm Vọng Hàn ngắt lời Kỷ Khôn Lâm: "Kỷ tổng, thay vì bối rối ngọn nguồn sự việc ở đây, chi bằng về trước kiểm tra sổ sách."
Thẩm Vọng Hàn đứng dậy, một tay nắm lấy tay Tuế Ninh kéo cậu về phía sau.
Trong mắt Kỷ Khôn Lâm hiện lên một tia quỷ dị: "Thẩm tổng, lời này của ngài là có ý gì?"
Thẩm Vọng Hàn chậm rãi nói: "Tôi nghe nói lệnh lang mua miếng đất số 6 Đông Sơn với giá thấp, gần đây tổn thất không ít nhỉ."
Sắc mặt Kỷ Khôn Lâm cứng đờ, xoay người bước nhanh đi ra khỏi phòng bệnh.
Tuế Ninh có chút nghi hoặc: "Anh làm sao mà biết?"
"Chính là anh bảo Mạnh Nguy bán cho hắn." Thẩm Vọng Hàn một tay tựa vào vai Tuế Ninh, mặt ghé vào cổ cậu, lười nhác nói: "Ninh Ninh, hôm nay em đã nói đỡ cho anh, trong lòng em càng để ý anh hơn, phải không."
"Được... được." Cổ Tuế Ninh bị môi hắn nhẹ nhàng cọ qua, khiến cậu có chút ngứa. "Anh nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Tuế Ninh đỡ Thẩm Vọng Hàn dựa về trên giường.
"Anh muốn ăn gì khôgn, em đi mua cho anh."
Thẩm Vọng Hàn một tay nắm chặt ngón tay Tuế Ninh: "Không cần."
Tay Tuế Ninh rụt mãi không về được: "Nhưng anh sẽ đói, phải ăn gì đó chứ."
"Để Tiểu Lâm đi."
"Anh ấy tan ca rồi mà." Tuế Ninh vẻ mặt lo lắng nhìn hắn: "Em đi mua cho anh."
"Không cần." Thẩm Vọng Hàn ánh mắt tràn đầy tình yêu nhìn chằm chằm Tuế Ninh, muốn tiếp tục ôm Tuế Ninh vào lòng.
"Vậy thế này đi, nhà em cách đây không xa, tài xế nhà em đang ở dưới bệnh viện, em về nhà làm chút đồ ăn mang đến cho anh, sẽ quay lại rất nhanh."
Ánh mắt Tuế Ninh kiên định.
Thẩm Vọng Hàn nhướng mày: "Bao lâu."
"Đi đi về về thì, muộn nhất là..." Tuế Ninh gãi gãi mặt, "30 phút."
"Vậy được, em về sớm một chút." Thẩm Vọng Hàn nắm bàn tay Tuế Ninh hôn một cái.
Tuế Ninh rụt lại, đỏ mặt: "Anh làm gì vậy."
Tuế Ninh đứng dậy, rót một chén nước đặt ở mép giường cho Thẩm Vọng Hàn, dặn dò: "Anh có chuyện gì thì nhớ gọi y tá."
Thẩm Vọng Hàn: "Ừm, trên đường chú ý an toàn nhé, về sớm một chút."
Tuế Ninh gật đầu, để cặp sách lại trong phòng bệnh, chạy vội vã đi ra khỏi phòng bệnh.
Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm bóng dáng bận rộn của Tuế Ninh, cong môi dựa vào gối.
Ánh mắt hắn trở nên lạnh băng, gọi điện thoại: "Nói cho Kỷ Khôn Lâm, nếu hắn không truy cứu chuyện này nữa, tôi có thể xem xét đầu tư thương mại cho Kỷ gia."
"Vâng, Thẩm tổng."
Thẩm Vọng Hàn cúp điện thoại, ánh mắt âm lãnh, giống như một con rắn độc kịch độc, chứa đựng sát ý nguy hiểm lạnh lẽo. Hắn biết Kỷ Vân Chu sáng nay cầm hoa đến cổng trường tìm Tuế Ninh, mọi câu đối thoại của họ hắn đều nghe rõ mồn một.
Sau khi họ kết thúc cuộc trò chuyện, Kỷ Vân Chu lái xe rời đi.
Trên đoạn đường ít xe cộ, Thẩm Vọng Hàn lái xe đ.â.m đổ xe Kỷ Vân Chu, kéo hắn ra khỏi xe ấn xuống đất đánh, cuối cùng hung hăng đập hắn vào nóc xe.
Kỷ Vân Chu bị đánh đến hơi thở thoi thóp.
Mạnh Nguy sợ Thẩm Vọng Hàn thực sự đánh ch-ết Kỷ Vân Chu, ra tay ngăn hắn lại.
"Anh em tốt, tạm được rồi, nếu thật sự đánh ch-ết thì xử lý rất phiền phức, bên kia còn có camera giám sát đấy, tôi còn phải tìm người xóa."
Không ngờ Thẩm Vọng Hàn quay người lại ngồi lên xe, hắn đột nhiên lấy ra d.a.o găm đ.â.m một nhát vào cổ mình.
Mạnh Nguy sợ tới mức kêu thất thanh, thiếu chút nữa muốn mắng Thẩm Vọng Hàn là bệnh tâm thần, vội bảo tài xế lái xe đến bệnh viện tư nhân.
Thẩm Vọng Hàn dựa vào đệm xe, mặc cho m.á.u tươi theo cổ chảy xuống. Ngược lại trong mắt hắn chứa đựng sự hưng phấn, khóe miệng nhếch lên một tia ý cười: "Đến bệnh viện số một."
...
Thẩm Vọng Hàn đeo tai nghe, hắn nhấp vào một tệp âm thanh không rõ tên, đây là bản ghi âm hắn thu được đêm qua.
Ánh sáng bên trong xe tốt, sáng rực lại yên tĩnh, chiếu vào Tuế Ninh trắng đến phát sáng.
Tiếng khóc nũng nịu mềm mại nức nở đáng thương lại mê người, quanh quẩn bên tai.
Thẩm Vọng Hàn nghe toàn bộ đoạn ghi âm, hắn thở nhẹ một hơi trong phòng bệnh tối tăm, lẩm bẩm: “TuếNinh… Ninh Ninh.”
...
Tuế Ninh cầm hai hộp đồ ăn chạy nhanh ra khỏi cửa thang máy, cậu chạy gấp, mặt nóng hồng.
Cậu về nhà nhanh chóng nấu cháo kê và canh, ngay cả nói chuyện với Hứa Thập An cũng không kịp, liền mang theo đồ ăn vội vã quay lại bệnh viện.
"Em về rồi, có chờ lâu không?"
Tuế Ninh mệt thở gấp, cậu đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa ngước mắt, phát hiện trên giường bệnh không có một bóng người.
Cậu sửng sốt, đặt hộp đồ ăn ở mép giường, dạo quanh trái phải một vòng, mới nhìn về phía cửa toilet đang đóng chặt cửa.
Tuế Ninh nhẹ nhàng gõ hai tiếng: "Thẩm Vọng Hàn?"
Trước cửa kính toilet chiếu ra bóng dáng Tuế Ninh.
Thẩm Vọng Hàn đối diện với Tuế Ninh, hô hấp trầm trọng, đôi mắt áp lực sự tham lam dơ bẩn sinh động như thật.
"Anh đây."
Giọng hắn trầm thấp hơn ngày thường, hơn nữa vẫn luôn đứng bên trong cửa không ra.
Tuế Ninh có chút lo lắng, tiến lên ghé vào cửa kính nhìn lén, nhưng lại không nhìn rõ: "Anh không sao chứ?"
Giọng Thẩm Vọng Hàn khàn khàn, lẫn với tiếng thở dốc nặng nề.
"Ninh Ninh, anh có chút khó chịu."
Trước mặt hắn là bồn rửa tay màu trắng rộng hơn 1 mét, hắn chỉ cần mở cánh cửa này ra, có thể dễ dàng kéo Tuế Ninh vào trong bóng tối, bắt cậu úp trên đó.
Tuế Ninh có lẽ sẽ khóc, giống như ngày hôm qua.
Tuế Ninh bật đèn toilet, ánh sáng chiếu sáng khắp nơi, giọng cậu mang theo sự nôn nóng và lo lắng.
Tuế Ninh mắt đầy lo lắng: "Làm sao vậy, vết thương lại nứt ra rồi sao! Rất đau sao?"
"Không phải vết thương."
