Tuế Ninh ánh mắt căng thẳng, cậu ghé vào cửa kính: "Cái... cái gì, anh nói chỗ nào khó chịu?"
Thẩm Vọng Hàn khẽ than trong bóng tối.
Hắn cúi đầu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng ngoài cửa kia, tầm mắt càng thêm nóng rực đáng sợ.
Tuế Ninh ngoài cửa cuống quýt đi qua đi lại, nhưng Thẩm Vọng Hàn vẫn đứng ở bên trong không ra.
Cậu lo lắng Thẩm Vọng Hàn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đợi hơn hai mươi phút sau, lại gõ cửa phòng Thẩm Vọng Hàn.
"Anh ổn không, có phải rất khó chịu không?" Tuế Ninh quan tâm nói: "Hay em giúp anh gọi bác sĩ."
"... Không cần." Thẩm Vọng Hàn một tay chống ở cửa kính, vừa xoa gương mặt Tuế Ninh: "Tuế Ninh, em có thể gọi tên anh không?"
Tuế Ninh có chút khó hiểu, lúc này cậu quan tâm sẽ bị loạn, đành phải làm theo.
Giọng cậu ôn hòa và mềm nhẹ: "Thẩm Vọng Hàn..."
Thẩm Vọng Hàn rũ mắt, than gọi một tiếng, tin tức tố nồng đậm tỏa ra.
Ngay lúc Tuế Ninh muốn gõ cửa lần nữa , Thẩm Vọng Hàn mở cửa ra.
Tin tức tố nồng đậm ập đến, Tuế Ninh nhíu mày, cậu bị tin tức tố của Alpha ảnh hưởng, không khỏi mà lùi lại hai bước.
Hai chân cậu không tự giác mà nhũn ra, run rẩy.
Gương mặt Tuế Ninh nổi lên đỏ ửng, hai mắt vô tội và đơn thuần: "Kỳ động dục của anh cũng tới sao?"
Vừa bị thương lại còn tới kỳ động dục.
Thật quá khó chấp nhận.
Tuế Ninh nghĩ thôi cũng cảm thấy gian nan thay cho Thẩm Vọng Hàn.
"Ừm." Thẩm Vọng Hàn một tay chống lên vai Tuế Ninh, mũi cao thẳng nhẹ cọ vành tai đỏ bừng của Tuế Ninh, nói: "Nhưng em đừng sợ, Ninh Ninh, anh sẽ không làm tổn thương em, anh sẽ uống thuốc ức chế."
Giọng Thẩm Vọng Hàn dịu dàng trầm thấp, lúc này lại tỏa ra hơi thở hormone mãnh liệt.
Tuế Ninh cảm thấy toàn thân nóng lên, cậu ngẩng đầu, Thẩm Vọng Hàn như đứng không vững mà cúi đầu, hôn lên môi Tuế Ninh.
"Ưm." Tuế Ninh kinh ngạc.
Cậu đột nhiên không kịp phòng bị mà lùi về phía sau, bị Thẩm Vọng Hàn che chở ngã xuống giường bệnh.
Môi răng Tuế Ninh bị hắn dễ dàng cạy mở, đầu lưỡi hồng hào bị cường chế hôn l.i.ế.m mút, họ gắn bó như môi với răng, Thẩm Vọng Hàn không ngừng hôn cắn cậu.
Kỳ động dục của Tuế Ninh vừa mới khống chế được, bị Thẩm Vọng Hàn kích thích như vậy, lại mất kiểm soát.
Đầu lưỡi cậu bị hôn đến tê dại, gần như sắp ngạt thở, mà Thẩm Vọng Hàn lại còn không biết mệt mà hôn môi cậu.
Tuế Ninh bất lực "Ô ô" một tiếng, cậu một tay vô lực chống vai Thẩm Vọng Hàn, ánh mắt mê ly, toàn thân nóng không chịu nổi.
Một lúc sau, Thẩm Vọng Hàn mới không nỡ mà kết thúc nụ hôn dài này, miệng Tuế Ninh bị kéo ra một sợi chỉ bạc, Thẩm Vọng Hàn đưa tay nhẹ nhàng lau sạch cho cậu.
"Xin lỗi... Anh không nhịn được."
Hắn cúi người, vô tình mà dùng môi cọ qua cằm và cổ Tuế Ninh, trong mắt tràn đầy sự chiếm hữu và si mê.
Tuế Ninh run một chút, cậu hô hấp không khí mới mẻ, hai chân lại không tự giác mà kẹp chặt.
Tin tức tố Thẩm Vọng Hàn mãnh liệt khiến cậu không chống đỡ nổi, cậu giống như một con hươu non bị bắt, gầy yếu run rẩy rúc vào trên đĩa.
"Đừng sợ." Thẩm Vọng Hàn mềm nhẹ vuốt ve mặt cậu, đem một viên thuốc ức chế bỏ vào miệng đút cho Tuế Ninh.
Tuế Ninh nếm tới cay đắng nhẹ, thuốc ức chế bị cậu khó khăn mà nuốt xuống.
Thẩm Vọng Hàn cúi người hôn cổ cậu, lại theo vai, hôn môi lên mu bàn tay, đầu ngón tay...
Thành kính mà nồng nhiệt.
Tuế Ninh rụt đầu ngón tay, dưới tác dụng của thuốc, nhịp tim đập nhanh của cậu dần dần ổn định.
Hơi nóng của Thẩm Vọng Hàn tràn vào trước người cậu, tiết tấu hô hấp của Tuế Ninh đều không tự giác bị quấy rầy.
Thẩm Vọng Hàn nâng vai Tuế Ninh đỡ cậu dậy, ý thức Tuế Ninh tỉnh táo một chút, nhưng mặt đỏ ửng vẫn chưa tan đi.
"Tuế Ninh, hiện tại tin tức tố của em không ổn định, về nhà nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến thăm anh." Gương mặt Tuế Ninh bị Thẩm Vọng Hàn vỗ về.
Tuế Ninh có chút do dự mà nhìn về phía cổ Thẩm Vọng Hàn: "Vậy vết thương của anh..."
Thẩm Vọng Hàn nhìn chằm chằm cổ trắng nõn của Tuế Ninh, trong mắt đen tối: "Anh một mình lo được, về đến nhà gửi tin nhắn cho anh."
"Được... được." Tuế Ninh bối rối một hồi, vẫn là đứng dậy cầm lấy cặp sách của mình: "Vậy buổi tối nếu anh có chuyện gì, nhớ gọi y tá nhé."
Thẩm Vọng Hàn ngậm cười gật đầu.
Lưỡi và môi Tuế Ninh đều bị hôn, cậu hoảng hốt ra khỏi cửa phòng bệnh.
Thẩm Vọng Hàn đột nhiên gọi cậu lại: "Tuế Ninh."
Tuế Ninh quay đầu lại, vừa đối diện ánh mắt lạnh trầm của Thẩm Vọng Hàn: "Làm sao vậy?"
"Anh nhớ rõ anh đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng anh vẫn muốn nói với em thêm một lần nữa." Thẩm Vọng Hàn một tay gối sau gáy, đôi mắt hàm chứa sự mê luyến mà nhìn cậu: "Anh yêu em."
Tay Tuế Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, thế giới cậu như đột nhiên im lặng một giây.
Bộ não cậu trống rỗng, ậm ừ mà nói: "Ngày mai em lại đến thăm anh."
Cậu nói xong, liền nhanh chân đi ra khỏi phòng bệnh.
Tuế Ninh dựa lưng vào tường, hít sâu một hơi.
…
"Cái gì?"
Lâm Lạc ngồi trong thư phòng Tuế Ninh, cậu đỡ mắt kính: "Cậu nói Kỷ Vân Chu đ.â.m Thẩm Vọng Hàn, còn làm hắn nhập viện?"
Tuế Ninh gật đầu: "Nếu không phải Kỷ Vân Chu hiện tại cũng ở bệnh viện, hắn đã sớm vào đồn rồi."
"Hắn đang yên đang lành vì cái gì muốn đ.â.m người chứ?" Lâm Lạc vẻ mặt khó hiểu, cảm thán tính bất ổn cảm xúc của đám hạ nhân trong thời đại hiện nay.
"May mà anh trai tôi đã chia tay Kỷ Vân Chu rồi." Lâm Lạc sắp xếp tài liệu học tập của Tuế Ninh: "Bằng không, tôi cũng tức giận thay cho anh trai tôi."
Lâm Cẩn chia tay Kỷ Vân Chu?
Tuế Ninh bất ngờ, kiếp trước bọn họ không có chia tay sớm như vậy.
Vận mệnh của mọi người đều không phải là một đường thẳng, đều có thể thay đổi.
Lâm Lạc đem tài liệu mình cần cất vào thùng giấy, cậu vẫn rất ỷ lại Lâm Cẩn, hơn nữa chưa bao giờ nghi ngờ thân phận giả của Lâm Cẩn.
Tuế Ninh kiếp trước không chú ý bọn họ, cũng không biết thân phận giả của Lâm Cẩn bị phát hiện như thế nào.
Tuế Ninh không đáp lại, mà cười cười.
"Mấy thứ này tôi đều có thể lấy đi sao!" Lâm Lạc ôm một chồng tài liệu lớn, vui vẻ nói: "Chúng thật sự rất hữu dụng!"
Tuế Ninh gật đầu: "Ừm, cậu muốn thì mang toàn bộ đi đi."
"Tuế Ninh cậu thật là tốt quá! Tôi nhất định sẽ quý trọng!" Lâm Lạc cảm kích mà ôm Tuế Ninh.
Tuế Ninh mỉm cười.
Không biết vì sao, tâm trạng cậu hôm nay nhẹ nhỏm lên nhiều.
Cậu mở điện thoại, Thẩm Vọng Hàn đã gửi cho cậu hai tin nhắn:
【 Về đến nhà chưa? 】 【 Ninh Ninh. 】
Tuế Ninh trả lời: 【 Ừ ừ. 】
Cậu đánh chữ rồi lại xóa, xóa lại đánh, cuối cùng gõ một hồi lâu, mới chọn lọc gửi về một biểu tượng cảm xúc:
【 Mèo con uống nước.jpg 】
Hứa Thập An đi vào cửa phòng Tuế Ninh gõ cửa: "Ninh Ninh, Tiểu Lạc, ăn cơm trước đi."
"Vâng, Hứa thúc thúc."
"Biết rồi daddy."
