TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 55: Đánh Dấu

Tuế Ninh không đoán được sẽ đi hướng này.

Cậu ngây người ngồi trước bàn ăn dài, ánh nến trên bàn lung lay, trên mặt đất cách đó không xa rải đầy hoa hồng đỏ.

Biệt thự to như vậy chỉ có hai người bọn họ.

Thẩm Vọng Hàn rót cho cậu một ly rượu vang đỏ: "Nếm thử hương vị thế nào?"

Tuế Ninh bưng ly rượu nhấp một ngụm: "Cũng được."

Ngon ngon ngon siêu ngon.

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, lại nếm một miếng thịt cá, thịt cá thơm ngon đậm đà.

Tuế Ninh ăn rất ngon miệng, Thẩm Vọng Hàn ngồi đối diện, chống cằm nhìn cậu ăn.

Đôi mắt Thẩm Vọng Hàn nhìn cậu chăm chú, nhìn gương mặt cậu dần dần ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên mê ly.

"Ninh Ninh." Thẩm Vọng Hàn nâng lyrượu: "Nào."

Tuế Ninh ngây thơ mà ngước mắt: "Hả? À."

Cậu bưng ly rượu chạm vào ly Thẩm Vọng Hàn.

Thẩm Vọng Hàn dịu dàng nhắc nhở cậu: "Phải uống hết nha."

"Được." Tuế Ninh gật gật đầu, cậu híp mắt uống một hơi cạn sạch.

"Lần trước em tới nhà anh, cảm thấy nơi này thế nào?"

Tuế Ninh lại cảm thấy toàn thân hơi khô nóng, hai chân cậu kẹp chặt: "Ừm, khá tốt, nơi này rất lớn."

Giọng cậu càng ngày càng nhẹ mềm, nghe ra được có men say.

"Thích là tốt rồi, nơi này là anh mua ba năm trước, cũng là tự mình thiết kế trang hoàng."

Thẩm Vọng Hàn cười nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Phòng ngủ xem qua chưa?"

Tuế Ninh mơ màng trả lời: "Xem rồi."

Thẩm Vọng Hàn ngồi xuống bên cạnh Tuế Ninh, lòng bàn tay mềm nhẹ sờ qua gương mặt cậu: "Anh là nói, cái phòng ở bên trong phòng ngủ kia."

Tuế Ninh co rúm lại: "Em... em không biết anh đang nói cái gì."

Thẩm Vọng Hàn cười nói: "Vậy xem ra là đã xem qua, chắc cũng thích phải không?"

Tuế Ninh liên tục lắc đầu, lông mi cậu run rẩy: "Không, không thích."

Thẩm Vọng Hàn một tay nâng cằm Tuế Ninh: "Không sao, quen rồi sẽ từ từ thích."

Gương mặt Tuế Ninh đỏ thắm, toàn thân cậu bắt đầu nóng lên.

Kỳ động dục lại tới nữa.

Tuế Ninh bất lực mà nhìn về phía Thẩm Vọng Hàn, đôi mắt ướt át khó chịu đến mức ngay cả âm điệu giọng nói cũng có chút tủi thân.

"Ưm khó chịu... Thẩm Vọng Hàn, thuốc ức chế."

Mỗi lần cậu đến kỳ đặc biệt.

Thẩm Vọng Hàn đều sẽ đút cho cậu thuốc ức chế.

Lần này Thẩm Vọng Hàn cho cậu uống hai viên.

Tuế Ninh nuốt nhanh xuống, cậu mong chờ cảm giác thuốc có hiệu lực.

Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Vọng Hàn lại đổ hai viên thuốc bỏ vào trong miệng mình.

Tuế Ninh nghi hoặc nhìn hắn, cậu bị Thẩm Vọng Hàn bế lên đặt ở trên sô pha.

Lòng bàn tay Thẩm Vọng Hàn mềm nhẹ mà cọ vành tai cậu: "Cảm giác thế nào?"

Tuế Ninh toàn thân càng nóng, cậu thậm chí ngay cả đứng dậy cũng khó có thể làm được.

Cậu cảm giác cả người có cái gì đó đang cắn cậu, cảm giác ngứa ngáy quét tới.

"Càng khó chịu, phải làm sao bây giừo." Đuôi mắt Tuế Ninh hàm chứa bọt nước, hướng ánh mắt tới Thẩm Vọng Hàn xin cầu cứu.

Thẩm Vọng Hàn hôn môi cậu, đuôi mắt hắn cũng ửnghồng, giọng nói dịu dàng: "Là bình thường, đừng lo lắng..."

Tuế Ninh khó chịu mà lắc đầu.

Một lúc lâu sau, cậu mới phản ứng lại vừa rồi cậu nuốt vào căn bản không phải thuốc ức chế.

"Ninh Ninh, em để ý anh như vậy, trong lòng em khẳng định cũng thích anh, phải không."

Thẩm Vọng Hàn nói, lại cúi người hôn cằm Tuế Ninh, giọng nói chứa đầy tình yêu cố chấp lại nóng bỏng, “Anh biết mà.”

Tuế Ninh bị hôn càng hôn mê, cả người cậu xụi lơ, hỏi: "Anh cho em ăn cái gì vậy?"

Thẩm Vọng Hàn khẽ nói: "Anh lo lắng em lần đầu tiên sẽ khó chịu, cho nên đây là thuốc anh đặc biệt chuẩn bị cho em."

Hắn một tay nhẹ nhàng vỗ về sau gáy trắng nõn non mềm của cậu, ánh mắt tham lam nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Thẩm Vọng Hàn mở ra một cái hộp nhung tơ màu đen, đem một chiếc nhẫn kim cương chói mắt đeo ở ngón giữa Tuế Ninh.

Sau đó, hắn chứa đầy ái/dục hôn lên đầu ngón tay Tuế Ninh.

Hắn bế Tuế Ninh đối mặt với mình, đem cậu đè ở trên giường lớn trong phòng ngủ hôn môi.

Cánh cửa hẹp bên cạnh theo đó mở ra, ánh đèn sáng rực lần lượt bật sáng trong hành lang.

Cà vạt màu xám đen bị kéo xuống, buộc ở trên cổ tay mảnh khảnh của Tuế Ninh.

"Bảo bối..."

Đầu Tuế Ninh dựa vào đầu giường, xung quanh bị tin tức tố mãnh liệt của Thẩm Vọng Hàn vây quanh.

Hơi nóng cực độ bao vây hắn.

Cậu run rẩy trong căn phòng mờ mịt, Thẩm Vọng Hàn hôn cổ cậu.

Những mảnh quần áo rơi rải rác đầy đất.

Môi Tuế Ninh bị hôn đến tê dại, cậu ghé vào chiếc gối mềm mại, nghe Thẩm Vọng Hàn cúi người kể lể tình yêu với cậu.

Nụ hôn che trời lấp đất ùa về phía cậu.

Tuế Ninh theo bản năng mà trốn sang bên cạnh, nhưng tay lại bị Thẩm Vọng Hàn mười ngón đan vào nhau, chậm rãi kéo trở lại.

"Ninh Ninh, em là của anh..." Thẩm Vọng Hàn dịu dàng hôn sau gáy cậu.

Sau khi cảm xúc Tuế Ninh được trấn an đến bình phẳng chút, hắn cắn lên tuyến thể Tuế Ninh: "Của anh."

"Không... Ưm!"

Tin tức tố mãnh liệt đến từ Alpha đánh dấu tuyến thể Tuế Ninh, hắn kéo sát Tuế Ninh vào, từng chút từng chút mà l.i.ế.m láp sạch sẽ m.á.u thơm ngon từ miệng vết thương trên cổ hắn.

Đồng tử Tuế Ninh mất tiêu cự.

Đáy mắt Thẩm Vọng Hàn tràn đầy hưng phấn, hắn vĩnh cửu đánh dấu Tuế Ninh.

Trong phòng ngủ mờ mịt.

Tiếng khóc thút thít từ gầy yếu trở nên khàn khàn, cuối cùng thậm chí âm thanh càng ngày càng nhỏ.

Thẩm Vọng Hàn lại nếm được cái ngon.

Không biết mệt mỏi.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nồng nhiệt, Tuế Ninh mơ màng cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, nhưng không có sức để gãi.

Cậu mơ màng mà mở mắt ra, cậu cảm giác mình sắp tan thành từng mảnh, sau gáy truyền đến cảm giác đau đớn rõ ràng.

Cậu thật sự bị Thẩm Vọng Hàn đánh dấu vĩnh cửu.

Thẩm Vọng Hàn đang hôn gương mặt cậu, một tay mềm nhẹ mà vỗ về tóc mái cậu, ánh mắt dịu dàng si mê.

"Tỉnh rồi?"

Tuế Ninh liếc nhìn Thẩm Vọng Hàn, cậu vươn tay, dùng sức mà đ.ấ.m bả vai Thẩm Vọng Hàn.

Đáng tiếc cậu hiện tại không có gì sức lực, cú đ.ấ.m đó chẳng khác gì vuốt ve hắn.

Thẩm Vọng Hàn nắm lấy tay cậu hôn một cái, cười nói: "Muốn uống chút cháo không, bảo bối."

Tuế Ninh nghiêng đầu, mơ hồ híp mắt, giận dỗi khi rời giường.

"Bảo bối em trông có vẻ còn sức lực." Thẩm Vọng Hàn thân mật mà ôm cậu, mỉm cười hôn vành tai cậu.

Hôm qua đến gần sáng mới ngủ.

Tuế Ninh lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.

"Em rất buồn ngủ."

Giọng Tuế Ninh nũng niệu, rúc trong n.g.ự.c Thẩm Vọng Hàn lại lại mắt nhắm mắt mở.

Thẩm Vọng Hàn hôn gương mặt cậu, tin tức tố liên tục và mãnh liệt nóng bỏng.

Hắn từ từ hôn gương mặt Tuế Ninh, cằm, rồi lại đến sau gáy đang lưu giữ dấu vết đánh dấu.

Thẩm Vọng Hàn dịu dàng khẽ nói với Tuế Ninh: "Không sao, em ngủ đi."

Tuế Ninh hiểu lầm, tính an tâm mà tiếp tục ngủ.

Cậu híp mắt, mặt lún ở gối, lại mơ hồ mà lẩm bẩm.

"Phải gửi tin nhắn về cho daddy em, nói là em ở nhà bạn qua đêm, bằng không daddy em sẽ rất lo lắng. Còn nữa đừng gọi em, em ngủ đến buổi chiều cũng không dậy nổi giường... Ưm!"

Thẩm Vọng Hàn một tay thoải mái cầm lấy điện thoại, ngón tay thon dài dùng lực gõ chữ trên bàn phím. Hô hấp hắn trầm trọng: "Vì sao phải nói dối, không thể nói thẳng cùng vị hôn phu ở bên nhau sao, bảo bối."

Tiếng khóc thút thít lần nữa lại truyền ra từ ngoài cửa phòng ngủ.

 

 

back top