Buổi tối 11 giờ, Tuế Ninh tỉnh.
Cậu vội vàng tìm đến điện thoại của mình, khởi động máy vừa thấy.
Tối hôm qua có ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ, người trong nhà đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
Tuế Ninh hoảng loạn mà xem hoa cả mắt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời cái nào trước.
Cũng may buổi sáng Thẩm Vọng Hàn đã thay cậu trả lời mấy cái tin nhắn, mới không làm người nhà cuống quýt đến mức báo tìm người.
Cậu dựa vào chiếc gối mềm mại, nghĩ tới nghĩ lui, trước tiên cậu gọi điện thoại cho Hứa Thập An.
Cậu hắng giọng: "Alo, daddy."
Thẩm Vọng Hàn bưng tới cháo cùng canh, đang ngồi trên ghế bên cạnh Tuế Ninh, cầm cái muỗng nhẹ nhàng thổi nguội cho cậu.
"Ninh Ninh, hôm nay cũng ở nhà bạn bè ở sao?" Giọng Hứa Thập An ôn hòa, ông hiếm khi còn thức vào giờ này.
"Dạ, con..." Tuế Ninh chột dạ mà liếc nhìn Thẩm Vọng Hàn bên cạnhi: "Tối nay con tính cùng bạn xem phim, có lẽ sẽ xem đến khuya, cho nên ngủ ở nhà cậu ấy."
Tuế Ninh mới nghỉ đông, những yêu cầu như ngủ lại nhà bạn hai ngày này Hứa Thập An và Tuế Mặc đều sẽ cho phép.
Nhưng họ cũng không hề nghi ngờ, Tuế Ninh giờ phút này hoàn toàn không phải ở trong nhà bạn bè.
"Như vậy à, daddy biết rồi, vẫn là ở nhà Nai Con chơi sao?" Hứa Thập An hỏi.
"Vâng ạ, chính là bạn tên Lộc Gia Duẫn."
Hứa Thập An yên tâm, ông dặn dò: “Vậy buổi tối nhớ cố gắng đừng ra ngoài nhé, cũng đừng thức quá khuya, chơi vui vẻ nhé bảo bối, bye bye.”
"Con biết rồi, daddy tạm biệt."
Tuế Ninh ngắt điện thoại, Thẩm Vọng Hàn liền hôn một cái lên khóe miệng cậu.
Hắn lặng lẽ hỏi: "Ở nhà bạn bè xem phim?"
Tuế Ninh chớp mắt, trừng hắn một cái.
Thẩm Vọng Hàn múc một muỗng cháo hạt bo bo, Tuế Ninh há miệng ăn hết cậu còn có chút hoản sợ, liếc nhìn Thẩm Vọng Hàn: "Ưm, em phải về nhà."
Thẩm Vọng Hàn lại đút cậu một ngụm cháo: “Nhưng em vừa mới nói dối xong mà, bảo bối.”
Hơn nữa nói dối cũng vô dụng.
Tuế Ninh đã bị hắn đánh dấu vĩnh cửu, chỉ cần cậu vừa về nhà, chuyện này giấu không được.
Tuế Ninh là thuộc về Omega của hắn.
Vĩnh viễn là vậy.
Thẩm Vọng Hàn buồn bã lại sung sướng mà nghĩ, dùng khăn giấy tinh tế lau cháo dính khóe miệng Tuế Ninh.
Tuế Ninh "Hừ" một tiếng.
Thẩm Vọng Hàn kéo cậu vào lòng, nhẹ giọng dỗ: "Hôm nay muộn rồi, ngày mai nếu em muốn về nhà, anh lúc nào cũng có thể đưa em về, được không."
Tuế Ninh chất vấn hắn: "Vì sao anh phải cho em uống cái thuốc kia?"
Thẩm Vọng Hàn múc một muỗng cháo: "Bởi vì anh lo lắng em sẽ rất khó chịu."
Thật sợ hắn khó chịu nói, cho cậu uống thuốc ức chế không phải được rồi?!
Tuế Ninh bất lực lẩm bẩm
Cậu liếc nhìn vết thương trên cổ Thẩm Vọng Hàn, băng gạc ở phía trên đã bị kéo ra ném ở trên mặt đất, miệng vết thương cũng đã bắt đầu kết vảy.
Cậu biết khả năng lành của Alpha rất mạnh, nhưng mà cũng không nghĩ tới sẽ mạnh như vậy
Tuế Ninh thậm chí bắt đầu hoài nghi, vết thương trên cổ hắn rốt cuộc làm sao mà có.
Tuế Ninh ăn một chén cháo no rồi, cậu không chịu ăn canh, Thẩm Vọng Hàn đem cậu ấn ở trong lòng ngực, từng ngụm từng ngụm mà dùng cái muỗng đút, mới miễn cưỡng đút nửa chén.
"Em no rồi, thật sự no rồi."
Tuế Ninh đẩy chén Thẩm Vọng Hàn đang bưng ra, Thẩm Vọng Hàn bất đắc dĩ, đành phải đặt ở một bên trước, nếu Tuế Ninh nửa đêm lại kêu đói thì lại chuẩn bị lại cho cậu.
Tuế Ninh đã tắm xong, cậu vô lực mà lại nằm trở lại trong chăn, một tay cầm máy tính bảng.
Cậu đang xem rái cá tắm rửa ở trong nước, xem rất nghiêm túc.
Cậu phát hiện ngón tay mình lại có thêm một chiếc nhẫn, hình như là Thẩm Vọng Hàn đêm qua đeo cho cậu.
Chiếc nhẫn này phía trên được khảm một viên kim cương lớn bằng đồng xu, vòng ngoài khảm đầy kim cương trắng, tinh xảo lại lóng lánh, vừa nhìn liền biết giá cả xa xỉ.
"Đây là nhẫn cầu hôn," Thẩm Vọng Hàn khoác áo tắm dài bước ra khỏi phòng tắm, xoa xoa tóc: "Nhẫn cưới lúc đó em lại từ từ chọn."
Tuế Ninh lắc đầu phản đối, cậu hiện tại cảm thấy nói chuyện cũng tốn sức, giống như tiểu rùa đen rúc ở trong chăn tiếp tục xem video.
"Ninh Ninh ngoan quá."
Đáng yêu lại mê người.
Mắt Thẩm Vọng Hàn lạnh lùng đen tối không rõ, rũ mắt lẳng lặng nhìn cậu.
"Đinh."
Lâm Lạc gửi cho cậu mấy tin nhắn:
【 Tuế Ninh, anh trai tôi chiều nay không biết sao đột nhiên xuất huyết nhiều, hiện tại đang ở phòng phẩu thuật cấp cứ, tôi muốn truyền m.á.u cứu anh ấy, nhưng bác sĩ nói nhóm m.á.u chúng tôi không tương thích, anh ấy là nhóm m.á.u Rh hiếm. 】
【 Nhà tôi hỏi khắp mọi người bên cạnh, đều không có nhóm m.á.u Rh. Chúng tôi thật sựkhông có cách nào, mẹ tôi bảo tôi đến hỏi cậu, bên bệnh viện của dượng cậu, hoặc bên Thẩm Vọng Hàn có đường dây nào tìm được nguồn m.á.u Rh không. 】
Tuế Ninh kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Thì ra thân phận giả của Lâm Cẩn bị phát hiện như vậy.
Nhóm m.á.u Rh cũng được xưng là m.á.u gấu trúc, nhóm m.á.u này tương đối hiếm thấy trong đám đông, cho nên nguy hiểm khi phẫu thuật cũng khá lớn, nghĩ đến lần này Lâm Cẩn hẳn là xuất huyết nhiều.
Tuế Ninh gõ chữ trả lỡi: 【 Cậu đừng vội, tôi giúp cậu hỏi một chút. 】
Bản năng cứu người làm Tuế Ninh trả lời tin nhắn này, nhưng trả lời xong cậu lại bắt đầu do dự.
Tại sao cậu phải giúp Lâm Cẩn?
Thẩm Vọng Hàn ở phía sau Tuế Ninh, lặng lẽ hỏi: "Hắn không phải tình nhân Kỷ Vân Chu sao?"
Tuế Ninh quay đầu lại, cậu cũng khôngđể ý tới Thẩm Vọng Hàn đang nhìn lén cuộc trò chuyện của cậu.
Thẩm Vọng Hàn đem Tuế Ninh kéo vào lòng, để Tuế Ninh gối lên cánh tay mình, hắn vùi mặt vào lưng Tuế Ninh, ngửi hương hoa nhài trên người hắn.
Tuế Ninh cảm thấy hơi ngứa, cậu quay đầu hỏi Thẩm Vọng Hàn: "Anh có cách nào không?"
Thẩm Vọng Hàn hôn lên đầu vai Tuế Ninh, đôi mắt dịu dàng: "Có."
Hiện tại Tuế Ninh muốn cái gì hắn đều sẽ đáp ứng.
Tuế Ninh ngây ngốc mà nhìn trần nhà, một bên bị Thẩm Vọng Hàn hôn gương mặt, một bên tự hỏi:“Vậy nếu người này từng có thể muốn gi-ết anh thì sao, bây giờ hắn đột nhiên nguy kịch , mà anh lại vừa có thể cứu hắn.”
Nhưng Tuế Ninh không phải thánh nhân, cậu thật ra không muốn giúp.
Thẩm Vọng Hàn giơ tay rút điện thoại cậu ra, tắt máy.
"Ái ——" Tuế Ninh nhìn điện thoại mình bị đặt ra xa.
“Vậy còn nói gì nữa, kệ hắn tự cầu phúc, thành phố H có nhiều bệnh viện như vậy mà.”
Tuế Ninh ngẫm lại cũng phải, cậu tiếp tục mà xem video động vật.
Ban ngày cậu đã ngủ đủ rồi, hiện tại đã không còn buồn ngủ, vô cùng tỉnh táo.
Trong mắt Tuế Ninh phản chiếu ánh sáng trên máy tính bảng, Thẩm Vọng Hàn nắm một bàn tay cậu, thưởng thức ngón tay cậu.
Không bao lâu, Thẩm Vọng Hàn lại tịch thu máy tính bảng của cậu.
"Được rồi, xem nhiều hại mắt."
Tuế Ninh "A" một tiếng: "Nhưng bây giờ em lại không buồn ngủ."
Thẩm Vọng Hàn cười khẽ: "Vậy chúng ta đi xem phim."
"Cái gì?"
