Tuế Ninh nghi hoặc.
Sao đột nhiên nói muốn xem phim.
"Không phải vừa rồi em nói trong điện thoại sao, Ninh Ninh." Thẩm Vọng Hàn ôm cậu lên, giọng nói khàn khàn: "Nếu muốn xem phim, vậy chúng ta cùng nhau xem đi."
Tuế Ninh một tay ôm sát hắn, chỉ thấy Thẩm Vọng Hàn ôm cậu đi vào cánh cửa hẹp bên trong bức tường cạnh giường.
Tuế Ninh sợ tới mức bám chặt cạnh cửa, hết sức kêu lên: "Em không vào, bên trong tối quá, em sợ, em không đi!"
"Đừng sợ bảo bối, đi vào chơi một lúc rồi ra."
Hắn dịu dàng nói, giơ tay đem tay Tuế Ninh đang bám chặt cạnh cửa đặt trên vai mình.
Thẩm Vọng Hàn cười hôn trán cậu, Tuế Ninh bị một cảm giác lạnh lẽo vô tình quét qua.
Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn nóng rực, giọng nói uể oải: "Bên trong có rất nhiều phim, em muốn xem cái tự mình chọn."
Trong mật thất chật chội, ánh đèn chập chờn, trên tường dán đầy ảnh chụp của Tuế Ninh, dày đặc, làm cậu sởn tóc gáy.
Thẩm Vọng Hàn ôm Tuế Ninh đặt cậu xuống chiếc giường lớn màu xám dựa tường, chiếc giường ở đây cũng rộng lớn mềm mại như trong phòng ngủ.
Khăn trải giường không dính một hạt bụi, trên tường treo dây tơ hồng mềm nhẹ cùng xích vàng.
Ánh mắt Tuế Ninh run rẩy, cậu lùi về phía sau.
"Em không, em không ở lại chỗ này."
Dứt lời, cậu nhồm người dậy, chạy về hướng cửa thông đạo.
Mũi chân cậu còn chưa chạm đến mặt đất, lại bị Thẩm Vọng Hàn đưa tay ôm trở về.
"Chạy gì đâu, chúng ta là tới xem phim." Thẩm Vọng Hàn thân mật mà hôn bên tai cậu: "Đừng sợ."
Trên vách tường đối diện giường, một màn hình chiếu lớn sáng lên.
Đôi mắt Tuế Ninh ngẩn ra, cậu thấy rất nhiều video của chính mình trên màn hình chiếu.
Tuy nhiên, đó không phải là kiểu video như Tuế Ninh tưởng tượng.
Tuế Ninh thấy được rất nhiều video mình diễn thuyết, biểu diễn hoặc là khiêu vũ trên sân khấu.
Có một số thậm chí là được phóng đại cắt ra từ các buổi biểu diễn hợp xướng.
Mỗi một video chất lượng hình ảnh đều rất rõ ràng, khuôn mặt cậu ngây ngô, mỗi nét cười đều được thể hiện rõ ràng.
Tuế Ninh thậm chí ngay cả nguồn gốc của một số video cũng không nhớ rõ, mà Thẩm Vọng Hàn lại bảo quản rất hoàn chỉnh.
“Trước đây em không thích quan tâm đến anh, anh gần như mỗi ngày đều đến đây nằm xem video của em.”
Thẩm Vọng Hàn nhìn về phía màn hình chiếu cách đó không xa, ánh mắt chứa đầy tình yêu: "Mỗi bài hát em từng hát, mỗi một điệu nhảy em từng nhảy, thậm chí e ở vị trí nào trong buổi hợp xướng, anh đều nhớ rõ mồn một. Tuế Ninh, em thật xinh đẹp."
"Trong vô số đêm không ngủ được, anh đều hy vọng có một ngày có thể ôm em đến bình minh, sống trọn quãng đời còn lại."
Thế giới của Tuế Ninh, luôn sạch sẽ và tỏa ánh sáng.
Khiến người ta hướng tới, dẫn dắt người ta mơ ước.
Thẩm Vọng Hàn luôn đứng trong bóng tối, ảo tưởng tương lai cùng Tuế Ninh, mơ ước đem Tuế Ninh kéo vào thế giới đen tối của chính mình.
Tuế Ninh xem đến ngây người, cậu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tình yêu của Thẩm Vọng Hàn, còn cố chấp và mãnh liệt hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.
Vì vết đánh dấu vĩnh cửu, hiện tại chỉ cần tin tức tố Thẩm Vọng Hàn có dị động, Tuế Ninh cũng sẽ theo đó mà bị ảnh hưởng.
Tuế Ninh rũ mắt, thì ra Thẩm Vọng Hàn vẫn luôn xem cậu là toàn bộ cuộc sống..
Cậu nói nhỏ khuyên nhủ: "Vậy cuộc sống anh ngoài em, không có gì khác sao? Thật ra, anh cũng có thể thử bồi dưỡng thêm sở thích khác."
"Không, anh có mà."
"Cái gì?"
Thẩm Vọng Hàn nâng lên cằm Tuế Ninh, lòng bàn tay vuốt ve: "Sở thích của anh chính là em đó."
Nói xong, Thẩm Vọng Hàn nâng tay, kéo xuống sợi dây đỏ thẳm trên tường.
Tuế Ninh không kịp phòng bị.
"Ưm...! "
Cậu giống như một món quà được đóng gói tỉ mỉ.
"Ninh Ninh, anh nhớ em có một điệu nhảy nhảy đặc biệt đẹp, có thể nhảy lại cho anh xem không?"
Trong lối đi của mật thất đèn bị chỉnh tối, còn trong phòng lại sáng như ban ngày.
Trong phòng quanh quẩn tiếng khóc thút thít và tiếng cầu xin tha.
Ban đầu cậu còn kháng cự mắng Thẩm Vọng Hàn hai câu "Biến thái".
Nhưng sau đó, tin tức tố cậu cùng tin tức tố Thẩm Vọng Hàn áp chế quấn quýt lấy nhau, cậu thế mà chỉ có thể nửa tỉnh nửa mê mà khàn giọng cầu xin.
Tuế Ninh: "Ưm không Thẩm Vọng Hàn... Thẩm Vọng Hàn..."
Giọng Tuế Ninh mang theo tiếng nức nở, nụng nịu đến mê người.
Thẩm Vọng Hàn: "Mới vừa dạy xong đã quên rồi, gọi là gì?"
"Ưm... Chồng ơi, chồng ơi."
Thẩm Vọng Hàn vừa nghe, đuôi mắt càng thêm đỏ tươi.
…
Một giờ chiều ngày hôm sau.
Tuế Ninh nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại, cậu thấy mình nằm ở trong phòng ngủ rộng rãi sáng rực, không khỏi khẽ thở phào.
Ngoài cửa sổ bay lất phất tuyết nhỏ, từng bông điểm xuyết trên cành lá, trắng tinh mộng ảo, có một vẻ đẹp và ý cảnh khác biệt.
Nhưng Tuế Ninh lại ngay cả sức lực thưởng tuyết cũng không có.
Cậu chậm chạm ngồi dậy, một tay cầm ly, một tay mở điện thoại trả lời tin nhắn.
Hứa Thập An hỏi cậu khi nào về, Tuế Ninh nói chiều nay về.
Chiều nay nhất định có thể về.
Tuế Ninh thề thốt cam đoan mà nghĩ, uống một ngụm canh Thẩm Vọng Hàn đút tới.
Tuế Ninh thấy rõ Thẩm Vọng Hàn mấy ngày nay ngay cả công việc cũng không đi làm, cả ngày chỉ túc trực bên cậu.
Cậu lướt xuống, thấy tin nhắn tối hôm qua của Lâm Lạc:
【 Sao rồi Tuế Ninh, có tin tức gì không? 】
Cậu nhấp vào khung chat Lâm Lạc, trả lời:
【 Xin lỗi nha Lâm Lạc, hôm qua tôi đều đã hỏi rồi, đều không có nguồn m.á.u Rh, tôi hôm qua xảy ra chút vấn đề, bây giờ mới xem được tin nhắn, thật ngại quá. 】
Thẩm Vọng Hàn ngồi đối diện Tuế Ninh, lại có thể thấy rõ từng chữ Tuế Ninh gõ.
Hắn lau khóe miệng cho cậu: "Ngày thường sao không thấy em nhắn cho anh nhiều chữ như vậy."
Tuế Ninh hắn liếc hắn một cái, tiếp tục kiểm tra có tin nhắn nào chưa trả lời hay không.
...
Đợi ăn uống xong, Tuế Ninh ôm gối nói: "Em, muốn, về, nhà."
Thẩm Vọng Hàn thần sắc như thường thu dọn chén đĩa, ôn hòa nói: "Buổi tối bảo bối muốn ăn gì, sườn heo chua ngọt thế nào?"
Tuế Ninh chớp mắt.
Không thể nào.
Thẩm Vọng Hàn đang đổi ý.
Cậu vịn đầu giường, lấy hết can đảm đặt chân lên chăn, sau khi đứng lên cậu mới ý thức được, hai chân cậu đang run, eo càng không thể thẳng lên được.
"Bảo bối em cẩn thận một chút, đừng ngã." Thẩm Vọng Hàn đứng ở một bên, vươn tay hư đỡ xung quanh cậu.
“Rõ ràng đêm qua anh đã đồng ý với em rồi.”
Thẩm Vọng Hàn miệng cười anh tuấn: "Anh đồng ý cái gì?"
Giả ngu???
