Tuế Ninh mở to hai mắt, tuy rằng Thẩm Vọng Hàn hiện tại biểu hiện thật sự dịu dàng, nhưng cậu vẫn không khỏi chột dạ.
Thẩm Vọng Hàn buổi tối thỉnh thoảng cũng sẽ dịu dàng dỗ cậu vài tiếng.
Nhưng, chỉ có dỗ.
Sẽ không dừng.
"Em phải về nhà." Tuế Ninh từng câu từng chữ mà nói một lần.
Tay Thẩm Vọng Hàn buông xuống, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Tuế Ninh.
Sau gáy Tuế Ninh vô cớ lạnh buốt, cậu bỏ gối đầu xuống, chậm rãi ngồi lên chăn.
"Hừ."
Cậu rụt hai chân, một tay nắm chặt chăn, trông yếu đuối lại đáng thương.
Lòng Thẩm Vọng Hàn buồn bã mềm lòng kéo cậu vào lòng: "Nhưng mà Ninh Ninh, không có em, suốt đêm anh sẽ không thể ngủ được.”
Tuế Ninh nghe, giương mắt liếc nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn.
Cằm Thẩm Vọng Hàn cọ mặt cậu: "Anh vẫn luôn nhớ em."
Tuế Ninh cảm thấy mặt ngứa, cậu nhìn xuyên qua đôi mắt Thẩm Vọng Hàn, thấy chất chứa sự cô đơn và không nỡ.
Tuế Ninh vô tình mềm lòng, chỉ một chút thôi.
"Nhưng mà em muốn về nhà." Tuế Ninh nghe tiếng tim đập của Thẩm Vọng Hàn, tiếng tim đập của mình dường như cũng bị ảnh hưởng.
Lòng bàn tay Tuế Ninh bị nắm đến nóng lên, ngay cả nhịp tim cũng theo đó tăng nhanh.
"Hay là như vậy đi, Ninh Ninh. Anh mua cho em một cái khăn quàng cổ, đặt ở phòng để quần áo, bên ngoài đang có tuyết rơi,em quàng khăn quàng cổ rồi đi, đừng để bị cảm lạnh.”Thẩm Vọng Hàn nâng mặt Tuế Ninh: "Anh đưa em về."
Tuế Ninh dùng cằm cọ đầu ngón tay hắn, gật đầu: "Được, em đi lấy, ở chỗ nào?"
"Bên tay trái, tủ quần áo thứ tư, ở giữa." Thẩm Vọng Hàn ở sau lưng chậm rãi nói.
"Ừm." Tuế Ninh đẩy cửa phòng để quần áo ra, cậu chậm rãi đi tới, mở ra cái tủ quần áo thứ tư: "Nơi này không có khăn quàng cổ."
Tay cậu dừng lại, cậu không thấy khăn quàng cổ, nhưng lại thấy một bộ trang phục tai mèo trắng đen xen kẽ.
Cậu mở hẳn cửa tủ ra, một cái đuôi mèo lông xù lại cong dài rơi xuống đất.
Tiếng lục lạc vang nhỏ.
Cái đỉnh lông xù kia lại không đáng yêu chút nào.
Tuế Ninh ngây ngốc: "..."
Giọng Thẩm Vọng Hàn trầm thấp từ phía sau cậu truyền đến: "Đạt may theo số đo của em, mặc vào thử xem nào?
Đối diện phòng để quần bày một chiếc gương toàn thân, Tuế Ninh nửa nằm trên tấm lót mềm mại dài.
Chiếc tai mèo trên đầu cậu bị lắc đến nghiêng lệch.
Tiếng lục lạc vang lên.
"Ô ô."
Đuôi mắt Tuế Ninh ửng hồng, mệt đến thở dốc đứt quãng, thậm chí không nói nổi một câu hoàn chỉnh nào.
Tai mèo trắng nõn xúc cảm mềm mại.
Thẩm Vọng Hàn rũ mắt nhìn, phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ.
Hắn nhìn về phía Tuế Ninh trong gương, dùng tay nâng Tuế Ninh lên làm cậu cũng nhìn về phía gương, ánh mắt hàm chứa si mê điên cuồng.
"Bảo bối em xem, em đẹp biết bao."
…
Tuế Ninh đã bốn ngày không về nhà.
Kể từ khi mỗi đêm có thể ôm người yêu đi vào giấc ngủ, Thẩm Vọng Hànliền yêu thích thói quen này.
Tuế Ninh không biết ngày đêm, gần nhưu mỗi ngày đều như vậy.
Cậu mở mắt tỉnh lại, phát hiện kỳ động dục của mình đã qua.
Cậu dựa vào lòng Thẩm Vọng Hàn, cảm nhận được hơi nóng cùng nhịp tim lồng n.g.ự.c hắn.
"thình thịch thình thịch"
Bên ngoài bắt đầu đổ tuyết lớn, bông tuyết lông ngỗng bay xuống ở trên bệ cửa sổ.
Tuế Ninh rụt sâu hơn vào lòng Thẩm Vọng Hàn.
Thẩm Vọng Hàn đưa ngón tay, dùng lòng bàn tay cọ cọ gương mặt Tuế Ninh, cúi người hôn đuôi mắt cậu, tai má kề sát.
"Tỉnh rồi?"
Tuế Ninh nhẹ giọng "Ừm", cậu còn có chút mệt.
Ngửi tin tức tố trên người Thẩm Vọng Hàn, có thể làm cậu an tâm một tí.
"Hôm nay mùng mấy?" Tuế Ninh rúc trong lòng n.g.ự.c Thẩm Vọng Hàn yếu ớt nói.
“Mười sáu.” Trán Thẩm Vọng Hàn áp vào trán Tuế Ninh:“Chỉ còn vài ngày nữa là Giao thừa, chúng ta cùng nhau đón nhé.”
Tuế Ninh lười biếng, vòng tay ôm của Thẩm Vọng Hàn rất ấm áp, làm cậu lại có chút mệt mỏi.
Cậu thật sự chịu không nổi.
Cậu phát hiện Thẩm Vọng Hàn đặc biệt ham muốn cao.
Mỗi lần cậu đều khóc đến khàn cả giọng.
Thẩm Vọng Hàn sẽ dỗ cậu bôi thuốc, nhưng bôi bôi rồi lại không nhịn được trêu đùa cậu.
Tối hôm qua Tuế Ninh ngủ một giấc ngon lành, sau khi tỉnh táo, trong đầu cậu ngoài việc muốn về nhà ra, cậu còn ý thức được mình sắp phải đối mặt với một vấn đề rất lớn —
Chuyện cậu bị đánh dấu sớm hay muộn cũng sẽ bị người nhà biết.
"Muốn về nhà sao?" Thẩm Vọng Hàn dịu dàng vỗ về trán cậu.
Tuế Ninh gật đầu, cậu nhìn Thẩm Vọng Hàn, trong ánh mắt long lanh mang theo một tia do dự.
"Vậy... anh làm sao bây giờ."
"Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có anh rồi."
Ánh mắt Thẩm Vọng Hàn từ tốn, hôn lên trán Tuế Ninh.
…
Tuế Ninh ngồi ở trên sô pha.
Tống Ngọc Xuyên ngang nhiên xông đến, nắm lấy cổ áo Thẩm Vọng Hàn, giơ tay đ.ấ.m Thẩm Vọng Hàn một quyền.
Hắn là Alpha cấp SS,lực lượng và tính công kích không hề thấp, một quyền xuống làm khóe miệng Thẩm Vọng Hàn chảy máu.
Thẩm Vọng Hàn đứng tại chỗ, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà chấp nhận sự tấn công và lời chửi rủa của Tống Ngọc Xuyên.
“Tôi chửi mẹ cậu Thẩm Vọng Hàn! Không ngờ cậu là loại người này, cậu cũng dám!”
Sắc mặt Tuế Hoành biến thành màu đen, anh đứng trước người Tuế Ninh, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Vọng Hàn.
Trong xã hội hiện nay, đánh dấu Omega chưa kết hôn sẽ bị hệ thống ninh quốc gia phân loại và giam giữ trong phòng khống chế 90 ngày trở lên, để phán định xem có tồn tại hành vi làm tổn thương hoặc cưỡng ép Omega và Beta phát sinh quan hệ hay không.
Nhưng tình huống của Thẩm Vọng Hàn tương đối đặc thù. Một là bởi vì gia thế và quyền thế của hắn, hai là bởi vì hắn cùng Tuế Ninh đang ở trạng thái đính hôn.
"Tôi thích Tuế Ninh, tôi muốn cưới em ấy, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em ấy."
Giọng Thẩm Vọng Hàn kiên định, nhàn nhạt mà nhìn về phía Tống Ngọc Xuyên không ngừng công kích hắn.
Hắn không phản kháng, là bởi vì Tống Ngọc Xuyên là người nhà Tuế Ninh, nhưng thái độ hắn vẫn cứ lạnh lùng cường thế, làm Tống Ngọc Xuyên, người đang đánh, cảm thấy không dùng được lực.
Tống Ngọc Xuyên khẽ cắn môi, hắn đơn giản ở trên bàn cầm lấy một con d.a.o gọt hoa quả, kề ở trên cổ Thẩm Vọng Hàn.
Động tác bọn họ vừa nhanh vừa hỗn loạn, không biết là Tống Ngọc Xuyên không khống chế được lực độ, hay là Thẩm Vọng Hàn vừa kịp nghiêng người.
Con d.a.o kia vừa lúc lướt qua vết thương trên cổ Thẩm Vọng Hàn, vết thương cũ thêm vết thương mới.
Một dòng m.á.u tươi chậm rãi chảy xuống từ cổ Thẩm Vọng Hàn.
Tuế Ninh sợ tới mức đứng bật dậy, cậu mày, tay run run cầm cổ tay Tống Ngọc Xuyên.
Đuôi mắt cậu sợ tới mức đỏ lên: "Biểu ca không được! Anh ấy sẽ ch-ết mất."
Thật ra Tống Ngọc Xuyên cũng sửng sốt, hắn chỉ là muốn giáo huấn hắn một chút, chứ không thật sự muốn cắt đứt yết hầu Thẩm Vọng Hàn.
Hắn cúi đầu nhìn về phía con d.a.o dính đầy m.á.u tươi trong tay: "Thẩm Vọng Hàn, cậu gạt tôi phải không?”
Hứa Thập An ôm bả vai Tuế Ninh trấn an cậu.
"Đủ rồi." Tuế Mặc im lặng hồi lâu cuối cùng cũng lạnh giọng mở lời, “Thẩm Vọng Hàn, cậu đi theo tôi.”
Quản gia nhanh chóng mang hộp thuốc đến, quấn băng gạc cầm m.á.u cho cổ Thẩm Vọng Hàn.
Hứa Thập An cau mày nhìn về phía Thẩm Vọng Hàn, cho dù Thẩm Vọng Hàn bị thương nặng như vậy, vẫn có thể bình thản như không theo Tuế Mặc lên thư phòng, trong lòng ông càng thêm bất an.
Ông không nhìn lầm, Thẩm Vọng Hàn cùng Tuế Mặc là một loại người, tuy tính cách khác nhau, nhưng cách hành xử và đối đãi với tình cảm đều như người điên, mỗi người có một sự cực đoan riêng.
Hứa Thập An kéo đứa con trai nhỏ vào lòng, cảm thấy lo lắng cho cậu.
