TRỌNG SINH, TA NHẤT ĐỊNH PHẢI HẠNH PHÚC CÙNG NGƯỜI ĐÃ ĐIÊN CUỒNG THIÊN VỊ TA

Chương 59

Tuế Mặc ngồi ở trong thư phòng.

Thẩm Vọng Hàn đứng ở trước mặt Tuế Mặc, cao lớn thẳng tắp, cho dù bị thương nhưng khí chất cũng không thua kém.

Đôi mắt Thẩm Vọng Hàn đen nhánh, Tuế Mặc nhìn ra được, trong mắt hắn không có một tia hối hận hay sợ hãi, ngược lại là sự cố chấp và cường thế.

Tuế Mặc cầm lấy một chiếc khung ảnh trên bàn, ngón tay tinh tế vuốt ve: "Tôi nhớ ngày Tuế Ninh sinh ra,mặt nhỏ đến nỗi còn không bằng bàn tay anh trai nó, nó nằm trong lồng ấp, đến cả mắt cũng không mở ra được. Ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy nó qua lớp kính, lúc đó tôi đã nghĩ, tôi muốn cuộc đời sau này của nó, may mắn, hạnh phúc và bình an.”

Thẩm Vọng Hàn liếc nhìn cái khung ảnh trong tay Tuế Mặc, đó là ảnh chụp Tuế Ninh ba tuổi, tiểu Tuế Ninh mặc bộ liền màu vằn sữa, ôm một thú bông cà rốt, hai con mắt giống như quả nho, ngốc nghếch.

Vừa nhỏ vừa đáng yêu.

"Cho nên tôi đặt tên cho nó là Tuế Ninh, hy vọng nó tuổi tuổi trường an bình an." Tuế Mặc dịu dàng ảnh chụp, rồi lại vô cảm nhìn về phía Thẩm Vọng Hàn, vừa như đang xem xét vừa như đang cảnh cáo hắn: "Thẩm Vọng Hàn, cậu biết tôi vì sao chọn cậu và Ninh Ninh đính hôn không?"

Thẩm Vọng Hàn đáp rất nhanh, hắn cũng biết đáp án: “Bởi vì cháu có thể khiến quãng đời còn lại của Ninh Ninh, hạnh phúc, bình an, thuận lợi hơn khi ở nhà họ Tuế.”

Tuế Mặc nhướng mày, ông đặt khung ảnh xuống.

"Bá phụ," Thẩm Vọng Hàn nói với Tuế Mặc: "Cháu thích Tuế Ninh, cháu sẽ dùng hết quãng đời còn lại bảo vệ emấy."

Tuế Mặc khoanh tay: "Vậy cậu nói thử xem,lúc đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu lại đánh dấu Tuế Ninh?”

"Lúc ấy kỳ động dục của Ninh Ninh đột nhiên phát tác, cháu cứ theo lẽ thường cho em ấy uống thuốc ức chế, nhưng lần này tin tức tố em ấy mất kiểm soát thật sự rất dữ dội, gần như ngạt thở, cháu thấy em ấy rất khó chịu liền đánh dấu em ấy."

Thẩm Vọng Hàn đặt một lọ thuốc ở trên bàn sách: "Đây là thuốc ức chế lúc ấy cháu cho em ấy uống, ngài có thể đi làm giám định y dược."

Ánh mắt Tuế Mặc lạnh băng.

Thẩm Vọng Hàn: "Bá phụ, trước khi đánh dấu Ninh Ninh, cháu đã lên kế hoạch muốn cùng em ấy sống trọn quãng đời còn lại.”

Tuế Mặc trầm mặc, cầm lấy lọ thuốc kia.

Tuế Mặc lúc trước lựa chọn Thẩm Vọng Hàn, là bởi vì tin tưởng năng lực cùng phong cách hành sự của Thẩm Vọng Hàn. Thẩm Vọng Hàn là người được chọn tốt nhất cho con trai út của ông, bởi vì Thẩm Vọng Hàn có một trái tim yêu quý Tuế Ninh.

Alpha sinh ra đã có tính chiếm hữu đối với Omega mình yêu thương, chỉ là mức độ không giống nhau..

Tuế Mặc có thể nhìn ra được, dục vọng chiếm hữu của Thẩm Vọng Hàn đối với Tuế Ninh rất nghiêm trọng.

Nhưng chỉ cần Thẩm Vọng Hàn không làm tổn thương Tuế Ninh, Tuế Mặc cũng không để ý những thứ này.

"Cháu muốn cưới Tuế Ninh, cháu có thể bảo đảm, cháu cả đời sẽ yêu em ấy, bảo vệ em ấy, không cho em ấy chịu bất kỳ tổn thương nào."

Tuế Ninh lo lắng Thẩm Vọng Hàn ch-ết ở trong nhà mình, muốn cầu xin Tuế Mặc cho Thẩm Vọng Hàn đi bệnh viện trước.

Cậu đứng ở cửa, vừa lúc nghe được những lời này.

Trong khoảnh khắc đe dọa đến tính mạng của cậu, hình ảnh người kia xông vào biển lửa trong nháy mắt trùng khớp với khuôn mặt Thẩm Vọng Hàn.

Nỗi thống khổ của cậu, nỗi sợ hãi của cậu.

Dường như trong khoảnh khắc này lại một lần nữa bị hòa tan, cho đến khi tiêu tan.

Thật ra từ đầu đến cuối cậu đều biết.

Thẩm Vọng Hàn là người không tiếc đánh cược tính mạng cũng muốn bảo vệ cậu trên thế giới này.

Một tay Tuế Ninh đặt ở cạnh cửa, ngón tay siết chặt.

"Cậu tốt nhất nói được thì làm được."

Tuế Mặc cầm lấy lọ thuốc kia.

Kết thúc cuộc đối thoại.

Tuế Mặc đưa cho hắn một cái khung ảnh.

Thẩm Vọng Hàn gần như hôn mê, cái khung ảnh Tuế Ninh ba tuổi kia, bị hắn nắm chạt ở trong tay.

Tuế Ninh: "Thẩm Vọng Hàn!"

Ban đêm.

Hứa Thập An ngồi ở trong phòng Tuế Ninh, đầy mặt lo lắng: "Ninh Ninh, con đừng sợ, có phải Thẩm Vọng Hàn cưỡng bức con không, cậu ta có làm con tổn thương không?"

Tuế Ninh dựa vào đầu giường, ánh mắt cậu mơ hồ.

Hứa Thập An thấy cậu như vậy, cũng không hỏi nữa, dịu dàng mà ôm cậu vào lòng.

Sáng sớm hôm sau.

Hệ thống giám sát an ninh quốc gia đối với Thẩm Vọng Hàn hạ lệnh thông báo hạn chế, Thẩm Vọng Hàn bị đưa vào bộ phận kiểm soát.

Tuế Mặc cùng Hứa Thập An mang Tuế Ninh tới xét nghiệm m.á.u kiểm tra thuốc, hiện tại khoa học kỹ thuật y học phát triển nhanh chóng, có thể kiểm tra đo lường ra tất cả thành phần thuốc tồn lưu trong cơ thể trong vòng năm ngày.

Tuế Ninh an tĩnh tĩnh ngồi, cảm thấy suy nghĩ rối loạn thành một mớ.

Đã kiểm tra thuốc.

Chắc chắn có thể kiểm tra ra thuốc kích dục…

Kết quả kiểm tra ra vào trưa cùng ngày.

Trong cơ thể Tuế Ninh không hề chứa bất kỳ thành phần thuốc k.í.c.h d.ụ.c nào.

Tuế Ninh hoảng hốt mà nhìn tờ báo cáo trước mắt, phía trên đóng dấu của hệ thống an ninh quốc gia, hơn nữa là từ hệ thống robot kiểm tra.

Muốn giả tạo gần như là không thể.

Vậy... đêm hôm đó...

Thẩm Vọng Hàn thật ra không có cho cậu uống thuốc kích dục?!

Buổi tối cùng ngày.

Tuế Ninh nhận được một cuộc điện thoại.

Cậu mới vừa tỉnh ngủ, rúc trong ổ chăn mơ mơ màng màng.

"Bảo bối, anh rất nhớ em."

Tuế Ninh bỗng dưng tỉnh táo lại: "Thẩm Vọng Hàn? Anh không phải còn ở phòng kiểm soát sao?"

"Em mở cửa sổ ra đi."

Tuế Ninh đẩy cửa sổ, bên ngoài bãi tuyết trắng xóa, ánh đèn nhà cậu chiếu rọi xuống.

Một bóng đen cao lớn thẳng tắp đứng đó.

Tuyết rơi rất lớn, trên ngọn tóc Thẩm Vọng Hàn dính không ít bông tuyết, giống như là tóc bạc.

Trong khoảng khắc, Tuế Ninh dường như không cảm nhận được cái lạnh thấu xương ngoài cửa sổ, trong mắt chỉ có ngọn tóc dính bông tuyết của Thẩm Vọng Hàn.

Tuế Ninh đứng ở bên cửa sổ: "Thẩm Vọng Hàn, vết thương trên cổ anh sao rồi."

Tuế Ninh phá lệ lo lắng vết thương trên cổ Thẩm Vọng Hàn.

Điều này giống như một cây gai đ.â.m sâu vào trong lòng cậu.

Làm cậu theo bản năng lo lắng.

"Đừng lo lắng." Thẩm Vọng Hàn ôn hòa nói: "Anh không sao."

Tuế Ninh nói nhỏ: "Bên ngoài rất lạnh, anh mau về đi."

Cách không khí trống rỗng, Thẩm Vọng Hàn nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ gầy kia của Tuế Ninh.

Trong đêm tuyết rét lạnh này.

Hắn dịu dàng nói nhỏ trong điện thoại: "Tuế Ninh, anh yêu em."

Giọng Thẩm Vọng Hàn rất nhẹ, gần như bị gió lạnh bao trùm.

Tuế Ninh nắm chặt bệ cửa sổ.

Thẩm Vọng Hàn lại cười nói: "Em nghe thấy không?"

Tuế Ninh: "Ừm."

 

 

back top