Thẩm Vọng Hàn đứng trong bóng tối, thân hình hắn cao dài như tùng bách.
Tuy rằng cách xa nhau, nhưng Tuế Ninh lại vô tình có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng đến từ Thẩm Vọng Hàn.
Trong đêm tuyết yên tĩnh.
Cái lạnh thấu xương đóng băng làn da Tuế Ninh.
Hai tay cậu bị đông cứng đỏ lên, bông tuyết thổi vào cửa sổ.
Tất cả dường như lặng im.
Cậu không nghe thấy một chút tiếng gió lạnh nào.
Chỉ có lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Thẩm Vọng Hàn trong điện thoại.
Cùng tiếng tim đập của cậu.
Tuế Ninh có được rất nhiều tình yêu, nhưng tình yêu của Thẩm Vọng Hàn.
Là cố chấp và mãnh liệt nhất.
…
Bởi vì có hệ thống an ninh khống chế, Thẩm Vọng Hàn bị hạn chế cách ly 30 ngày, chờ hết thời gian cách ly mới có thể tiếp xúc với Omega.
Sau khi Alpha vĩnh cửu đánh dấu Omega, cũng có nghĩa là cả đời chỉ có thể dùng duy nhất Omega này.
Cho nên trước khi đánh dấu vĩnh cửu, Alpha đều sẽ rất thận trọng.
Thẩm Vọng Hàn trong 30 ngày không thể nhìn thấy Tuế Ninh, thậm chí không thể tiếp xúc thân thể thừa thãi.
Nhưng mà mỗi ngày vào ban đêm.
Trong trời tuyết lớn, Thẩm Vọng Hàn luôn kiên trì đến bãi tuyết dưới nhà nhìn cậu.
Hai giờ, bốn giờ... Thậm chí đứng đến nửa đêm.
Bất luận tuyết lớn bao nhiêu, gió lạnh bao nhiêu.
Tuế Ninh chỉ cần đẩy cửa sổ, là có thể thấy Thẩm Vọng Hàn ngẩng đầu nhìn cậu.
Tuế Ninh rúc trong phòng ngủ ấm áp, cậu đem sô pha chuyển qua bên cửa sổ.
"Anh... Về đi, không cần mỗi ngày tới nhìn em đâu."
Cậu ngồi ở bên cửa sổ cũng đã rất lạnh, huống chi Thẩm Vọng Hàn mỗi ngày đứng trên bãi tuyết bay tán loạn.
Giọng Thẩm Vọng Hàn trong gió tuyết có vẻ khàn khàn một chút, hắn mỉm cười: "Anh muốn gặp em."
Không có lý do, chỉ là rất muốn gặp em.
Gương mặt Tuế Ninh hồng lên, cậu đặt điện thoại ở trên bàn.
Từ sau khi có kết quả kiểm tra thuốc , Tuế Mặc cùng Tuế Hoành cũng không làm khó Thẩm Vọng Hàn nữa, vẫn xem Thẩm Vọng Hàn như con rể tương lai.
Mấy ngày nay trôi qua, ngay cả thái độ Tống Ngọc Xuyên đối với Thẩm Vọng Hàn cũng không còn gay gắt như vậy.
Hứa Thập An tuy lo lắng, nhưng cũng không thể truy cứu thêm nữa.
Tuế Ninh không biết nguyên nhân gì, cậu tự nhiên sinh ra một loại cảm giác dựa dẫm đối với Thẩm Vọng Hàn.
Cảm giác dựa dẫm này mãnh liệt hơn so với trước đây.
Tuế Ninh ngồi trước sô pha, một tay lột quả quýt, cậu từng chút từng chút xé lớp màng trắng bên ngoài quýt ra, sau đó bóc một múi bỏ vào miệng..
Trong điện thoại truyền đến tiếng nhai nuốt rất nhỏ của Tuế Ninh.
Thẩm Vọng Hàn dựa vào xe, ánh mắt nhìn bóng dáng nhỏ xinh bên cửa sổ, yết hầu chuyển động.
Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt trắng nõn non mềm của Tuế Ninh, đuôi mắt đỏ tươi, còn có tiếng khóc nức nở dính nhớp.
Đôi mắt đen tối của hắn nổi lên ánh sáng hưng phấn, ẩn sâu trong bóng đêm.
"Bảo bối, em đang làm gì đó."
"Ưm, ăn quýt."
…
Đến ngày Tết Âm Lịch, hạn chế trên người Thẩm Vọng Hàn vẫn không được giải trừ.
Tuế Ninh cách cửa sổ, Thẩm Vọng Hàn ở bờ sông đối diện b.ắ.n pháo hoa cho cậu suốt một đêm.
Pháo hoa nở rộ trong bầu trời đêm, mỹ lệ mà mộng ảo, vĩnh viễn sẽ không trôi đi.
Tuế Ninh nhận được không ít lời chúc phúc tân niên.
Tin nhắn của Thẩm Vọng Hàn nhiều nhất.
【 Năm mới vui vẻ, Ninh Ninh. 】
【 Em đã xem pháo hoa chưa? 】
【 Anh rất nhớ em. 】
【 Anh rất nhớ em. 】
【 Anh rất nhớ em. 】
...
【 (Tin nhắn khẩn cấp 99+) 】
Tuế Ninh nhìn màn hình đầy ảnh động ngôi sao lấp lánh, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời không xa.
Trong bầu trời đêm vừa nở rộ ra một đóa hoa hồng lớn màu xanh lam.
Thẩm Vọng Hàn gọi điện thoại cho cậu.
Tuế Ninh nghe máy, cậu nghe thấy Thẩm Vọng Hàn nhẹ giọng nói: "Ninh Ninh, năm mới vui vẻ."
Tuế Ninh đứng trên ban công, trong mắt cậu phản chiếu ánh sao mỹ lệ.
Cậu đáp lại: "Thẩm Vọng Hàn, chúc mừng năm mới."
Tuế Ninh cảm nhận được không khí vui tươi của năm mới, cậu cong khóe mắt dưới bầu trời đêm.
Năm mới lại đến.
…
Kỳ nghỉ đông rất mau kết thúc.
Ngày đầu tiên Tuế Ninh đi học trên đường, cậu thấy một chiếc xe quen thuộc.
Tuế Ninh xuống xe ở cổng trường.
Chiếc xe theo sát phía sau cậu cũng dừng lại bên đường.
Thẩm Vọng Hàn mở cửa xe, bước nhanh về phía Tuế Ninh.
Tuế Ninh ngẩng đầu, bị hắn kéo vào lòng.
Thân hình Thẩm Vọng Hàn to rộng, ôm cậu rất ấm áp.
Tuế Ninh: "Kỳ cách ly anh kết thúc rồi hả?"
"Ừm."
Kỳ cách ly Thẩm Vọng Hàn sáng sớm hôm nay mới vừa kết thúc, hắn đã vội vàng chờ không nổi mà chờ cậu ở cửa dưới nhà Tuế Ninh.
Thẩm Vọng Hàn ngửi hương thơm ở cổ Tuế Ninh: "Ừm."
Hô hấp hắn trầm trọng, như lhạn hán gặp mưa rào, hôn lên gương mặt Tuế Ninh.
"Ở đây có rất nhiều người..." Tuế Ninh đỏ mặt, cậu đẩy Thẩm Vọng Hàn ra.
Thẩm Vọng Hàn cúi đầu, trán chạm trán cậu.
Có lẽ là nỗi nhớ của Thẩm Vọng Hàn quá nồng nhiệt, làm Tuế Ninh khó có thể tránh ánh mắt.
"Anh rất nhớ em, bảo bối."
"Em nên đi học rồi." Tuế Ninh rũ mắt, cậu nắm móc treo cặp sách ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt long lanh diễm lệ.
Trông an tĩnh lại đáng yêu.
"Ừm." Thẩm Vọng Hàn gật đầu, một tay đưa bữa sáng và bánh ngọt cho cậu, một tay nắm lấy tay cậu, tinh tế vuốt ve: "Tan học anh đến đón em."
Tuế Ninh ngẩng đầu cưới với Thẩm Vọng Hàn: "Được "
Tuế Ninh xách túi đi về phía cổng trường,vật trang trí rùa đen nhỏ trên ba lô cậu lắc qua lắc lại theo cậu.
Thể hiện rõ tâm trạng của chủ nhân.
