Lâm Cẩn trước kia chế giễu hắn mãi mãi ngậm thìa vàng, là cậu ấm, là vật hy sinh cho quan hệ thương nghiệp.
Đời trước Tuế Ninh đã nỗ lực hết sức để giành lấy quyền lực và dùng nó để chứng minh bản thân.
Mà hiện tại, Tuế Ninh đã không còn bất kỳ lăn tăn nào nữa.
Cuộc sống là của chính cậu, không nên bởi vì nhãn mác người khác đặt cho mà vội vã đi chứng minh.
Vui vẻ hay không, hạnh phúc hay không, chỉ có mình mới có thể cảm nhận được.
Cậu khép lại sách giáo khoa, đi ra cổng trường, vừa lúc đối diện ánh mắt Thẩm Vọng Hàn đang đứng bên xe chờ cậu.
Tuế Ninh vẫy tay về phía Thẩm Vọng Hà, khóe mắt cười cong lên như trăng non.
Cậu hiện đang sống rất tốt.
Thẩm Vọng Hàn xuống xe, mỉm cười giúp cậu lấy cặp sách, dịu dàng mà hôn gương mặt cậu.
Thẩm Vọng Hàn nhìn Tuế Ninh ngồi trên ghế phụ, không dấu vết mà liếc nhìn vòng eo mảnh khảnh Tuế Ninh, ánh mắt đen tối sâu thẳm.
Tuế Ninh: "Chúng ta đi đâu đây."
Thẩm Vọng Hàn thắt dây an toàn cho cậu:“Một nhà hàng mới mở ở biệt thự Đông Giao Sơn, đưa em đi nếm thử nha.”
Tuế Ninh nhớ nhà hàng đó, nguyên liệu ẩm thực Nhật rất tươi.
Mắt cậu sáng rực lên: "Được."
Tuế Ninh đứng ở tầng cao nhất sơn trang, cậu nhìn xuống phía dưới, vườn hoa không xa trải ra một mảnh hoa oải hương màu tím.
Sau khi ăn uống xong, Thẩm Vọng Hàn lại đề xuất đi phòng chiếu phim dưới lầu xem phim, vừa vặn là Tuế Ninh cảm thấy hứng thú.
Tuế Ninh cùng đi với Thẩm Vọng Hàn .
Trong phòng chiếu phim cá nhân, chỉ có Thẩm Vọng Hàn và cậu, hai người ngồi ở trên một chiếc sô pha màu đỏ mềm mại.
Tuế Ninh đang nghiêm túc xem phim, mà Thẩm Vọng Hàn ở bên cạnh ôm cậu, thưởng thức ngón tay trắng nõn của cậu.
Thẩm Vọng Hàn hôn lên vành tai Tuế Ninh, từng chút từng chút mà hôn cổ cậu.
Tuế Ninh chỉ cảm thấy một trận ngứa ngáy.
"Ưm."
Tuế Ninh vừa ngước mắt, thấy đôi mắt nóng cháy đến đáng sợ kia của Thẩm Vọng Hàn.
…
Giữa lúc chóng váng cả trời đất, Tuế Ninh bị Thẩm Vọng Hàn ôm vào căn hộ tổng thống tầng trên cùng lạnh lẽo.
Cậu cũng không biết mình đến đây bằng cách nào
Khóe miệng cậu bị hôn sưng, đầu lưỡi bị hôn đến tê dại.
Trong bồn tắm lớn 3 mét, hơi nước kiều diễm.
"Bảo bối, thả lỏng chút."
Một tay Tuế Ninh vịn thành bồn tắm trơn trượt, cậu gần như sắp không chống đỡ nổi.
Thẩm Vọng Hàn say mê hôn lên vết đánh dấu sau gáyTuế Ninh.
Đó là ấn ký đánh dấu vĩnh cửu của hắn.
Thẩm Vọng Hàn rất hài lòng về điều này.
Hắn nghe tiếng khóc nức nở rách nát dính nhớp của Tuế Ninh, dục vọng chiếm hữu cùng tham lam trong lòng bị phóng đại.
Hơi nước vây quanh xung quanh, trong nhà ấm áp, khúc nhạc dương cầm du dương quanh quẩn trong nhà.
Thẩm Vọng Hàn hôn lên vành tai Tuế Ninh, một bên oán giận nói.
"Biến thái."
Không khí trong nhà kiều diễm, hơi nước m.ô.n.g lung.
Đuôi mắt Tuế Ninh đỏ lên, một tay bị Thẩm Vọng Hàn nắm lấy mười ngón tay đan chặt.
Một giọt bọt nước trong suốt theo cánh tay hắn chảy xuống mặt đất.
Phát ra một tiếng vang nhỏ.
"Ọt ọt."
…
Tuế Ninh không nhớ rõ mình ngất khi nào.
Chờ cậu tỉnh ngủ, cậu giương mắt thấy gương mặt nghiêng tuấn tú lạnh lùng của Thẩm Vọng Hàn.
Gương ngủ của Thẩm Vọng Hàn tĩnh lặng, đường cằm rõ ràng, ngay cả độ cong trênyết hầu ở cổ cũng hoàn mỹ.
Tuế Ninh lặng lẽ nhìn hắn, cậu rúc trong lòng n.g.ự.c Thẩm Vọng Hàn, đưa ngón tay, mơn trớn vết sẹo nhàn nhạt trên cổ Thẩm Vọng Hàn.
Thể chất và khả năng chữa lành của Thẩm Vọng Hàn vượt trội hơn người thường.
Miệng vết thương đã lành từ lâu.
Cậu nhìn vết sẹo này thẩn thờ một lát, đuôi mắt mệt mỏi ửng đỏ.
Sau một lúc lâu, cậu lại khép đôi mắt.
Lặng lẽ mà ngáp một cái, khuôn mặt mềm mại tựa vào cổ Thẩm Vọng Hàn.
Ngủ rất an yên.
Thẩm Vọng Hàn mở mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn đỉnh đầu Tuế Ninh, khóe miệng gợi lên một ý cười, ôm cậu sát hơn.
…
Gần hoàng hôn.
Tuế Ninh mơ màng bò dậy từ trong ổ chăn.
Cậu không biết mình đã bị Thẩm Vọng Hàn ôm trở về nhà từ lúc nào.
Cậu liếc nhìn cửa sổ phía trước không xa, tuyết vẫn còn rơi.
Thẩm Vọng Hàn đã trở về, dường như mang theo hơi lạnh khắp người, hắn treo áo khoác lên, thay một bộ quần áo mới rồi đến ôm Tuế Ninh.
Tuế Ninh bị hắn bế lên kiểu trẻ con, Thẩm Vọng Hàn ôm cậu ngồi xuống trên sô pha bên cửa sổ.
Tuế Ninh mới vừa tỉnh, ánh mắt xinh đẹp ngây ngốc, vừa yên tĩnh lại đáng yêu
Thẩm Vọng Hàn một tay vuốt ve gương mặt Tuế Ninh: "Ngủ ngon không?"
Tuế Ninh mề nhũn vô lực, trên người rải rác vết đỏ và dấu cắn.
Cậu lắc đầu, lại tựa trở lại cổ Thẩm Vọng Hàn, buồn bã nói: “Không ngon.”
Thẩm Vọng Hàn bật cười, hôn gương mặt Tuế Ninh.
"Buổi tối dẫn em đi ra ngoài chơi nhé bảo bối."
Bọn họ đi nhà hát opera nghe một buổi hòa nhạc, Tuế Ninh xem suốt buổi hòa nhạc, còn Thẩm Vọng Hàn chống trán, suốt buổi hòa nhạc chỉ nhìn Tuế Ninh.
Sau đó, Thẩm Vọng Hàn ôm cậu đến một chiếc du thuyền bên bờ biển.
Thẩm Vọng Hàn nói không sai.
Tuyến ven biển này thật sự có thể nhìn thấy hàng ngàn con rùa biển di cư.
Trên mặt nước xanh lam, những con rùa biển này phấn khích trong đại dương, chạy về phía ngôi nhà tương lai, khung cảnh sống động lại hùng vĩ.
Tuế Ninh nhìn không chớp mắt.
Thẩm Vọng Hàn ôm eo Tuế Ninh: "Được rồi, bên ngoài lạnh, lần sau chúng ta lại xem."
Tuế Ninh bị Thẩm Vọng Hàn nắm tay, đi tới nhà hàng tầng trên cùng.
Trong nhà hàng du thuyền chỉ bố trí một bàn ăn, trên mặt bàn ánh nến lung linh, bóng đêm dịu dàng.
Tuế Ninh cắn một miếng Tiramisu.
Rất ngọt.
Cậu cùng Thẩm Vọng Hàn nhìn nhau .
Thẩm Vọng Hàn cách bàn dài nhìn cậu chăm chú, ánh mắt dịu dàng: "Ninh Ninh."
"Ừm?"
"Chúng ta kết hôn đi."
