TIỂU PHU LANG BỊ CÂM CỦA GÃ THỢ SĂN

Chap 39

Chương 39: Chúng Ta Vẫn Luôn Hảo Hảo

 

Chuyện mở cửa hàng vốn không vội vàng nhất thời, sau khi cáo biệt Tiền Đóa, Điền Ca và Tần Hùng đi sóng đôi, chuẩn bị về nhà.

Sự khó chịu vừa rồi vẫn chưa được giải quyết, tính tình Tần Hùng lại là người hũ nút, ở bên ngoài cũng không tiện cứ nắm tay mãi, hai người đều lặng lẽ không lên tiếng mà đi, mỗi người ôm một tâm sự.

“Phía trước có một tiệm bán bình nước nóng, ta muốn mua một cái.” Tần Hùng đột nhiên nói.

Bình nước nóng đơn giản nhất cũng gần một trăm văn tiền một cái, tuy rằng đối với họ hiện tại mà nói là mua nổi, nhưng Điền Ca từ khi làm chủ nhà về sau, liền biến thành nô lệ của tiền bạc, hận không thể bẻ một văn tiền thành hai nửa mà xài.

“Trên núi lạnh, lúc ta không có nhà, em dùng bình nước nóng ủ ấm một chút.” Tần Hùng giải thích.

Núi sâu khác hẳn với thôn, thời tiết này vẫn còn đang đổ tuyết.

— Ta không cần.

Điền Ca rối rắm một chút, xua tay nói, hắn cũng không có yếu ớt đến thế, cùng lắm thì cứ ở bên hố lửa là được.

Tần Hùng cũng không tranh cãi nhiều, gật đầu nói được, vì thế không khí lại trầm lặng xuống.

Đi qua cửa hàng kia được mấy trăm bước, Điền Ca lại dừng lại.

— Chúng ta vẫn là quay lại mua đi.

Chồng làm việc nhà ngày nào cũng vất vả như vậy, giao hết thảy bạc cho hắn bảo quản, thật vất vả mở miệng muốn mua một món đồ gì đó, Điền Ca cảm thấy không thể vì tiết kiệm tiền mà cự tuyệt hắn.

Vì thế hai vợ chồng lại quay ngược trở lại, vào tiệm chọn bình nước nóng.

Điền Ca chọn cái nhỏ nhắn nhất, ngày thường có thể sủy trong tay, cũng rất ấm áp.

Ra giá 90 văn.

Điền Ca lén lút ra hiệu số năm cho Tần Hùng, Tần Hùng liền mặt không đổi sắc nói: “50 văn bán không?”

Chủ quán nhìn hán tử cao lớn trước mặt, nhất thời có chút nghẹn lời.

Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị mặc cả, nhưng cái này cũng quá tàn nhẫn, chém nửa giá sao.

Giá nhập của hắn cũng mới gần 30 văn, còn chưa tính chi phí nhân công vận chuyển linh tinh.

Chủ quán muốn mắng người, nhưng đối diện với một khuôn mặt sẹo, bên hông còn đeo con dao to bản của hán tử, chỉ có thể thức thời tươi cười đón tiếp.

Huống hồ đã là đầu xuân, bình nước nóng cũng cơ bản bán không được nữa rồi, hiện tại bán được một cái là tốt một cái.

Tần Hùng tự nhiên cũng dùng những lý do này để đưa ra cái cớ.

“Khách quan, chúng tôi đều là buôn bán nhỏ, 50 văn tôi thật sự muốn lỗ vốn, như vậy, 80 văn, anh thấy thế nào, bớt cho anh mười văn tiền.”

“45 văn.” Tần Hùng mặt không đổi sắc nói.

Sao lại càng chém càng ít thế này!

Diêm Vương sống đến đập tiệm không hả, chủ quán lau một vệt mồ hôi, nhìn xem những khách nhân khác trong tiệm, ghé sát vào Tần Hùng nhẹ giọng nói: “60 văn, thấp nhất rồi, giá nhập của tôi mới 50 văn thôi.”

Tần Hùng nghiêng đầu đánh giá liếc mắt một cái sắc mặt vợ mình, Điền Ca chớp mắt, cười với hắn thật ngọt.

Thật không tồi, đối lập với Tần Hùng phải tốn một trăm văn mua một chiếc khăn tay trước kia, hiện tại chồng hắn đã tiến bộ phi thường nhanh chóng.

“55 văn.” Trong lòng Tần Hùng có chút bay bổng, trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, trầm ổn nói.

Mặt ông chủ đều nhăn lại, như là thật sự bị lỗ vốn, “Được được được, anh đừng nói với người khác là mua ở tiệm tôi nha, tôi cũng là người sảng khoái, thấy hai người có duyên, về sau đừng quên đến chiếu cố sinh ý tôi nha.”

55 văn, có được một cái bình nước nóng nhỏ, tuy rằng Điền Ca mới vừa rồi cùng Tần Hùng nói không cần mua, nhưng thật sự cầm cái món đồ nhỏ nhắn này trong lòng bàn tay, lại thích vô cùng.

Đến tối liền đem bình nước nóng bỏ vào trong chăn, như vậy hắn và Tần Hùng vào giường đệm, sẽ ấm áp.

Thật là một món đồ tốt, Điền Ca thưởng thức, thầm nghĩ lần này lên núi, hắn có thể sờ được chút nấm dại củ mài ngon, chờ xuống núi bán, cũng mua cho cha một cái mang về.

— Chàng đối ta thật tốt, ta thích cái này.

Điền Ca dùng cánh tay nhẹ nhàng chạm vào Tần Hùng, trên con phố người đến người đi, hai vợ chồng tình cảm một chút, cũng không ai phát hiện.

“Em thích là tốt rồi.” Tần Hùng đứng đắn nói, trong lòng lại ghi nhớ, về sau vạn nhất lại chọc vợ giận, mua đồ vật là một phương pháp hữu hiệu có thể dùng.

— Ta vừa rồi, không phải muốn trả giá cao thuê cái cửa hàng kia, là do phụ nhân kia quá kiêu ngạo, ta biết bà ta nhất định sẽ không nuốt trôi được cục tức kia, muốn tranh giành với ta đến cùng.

Điền Ca giải thích với Tần Hùng, mới vừa rồi hắn cũng là kích động.

— Hạt Sen chính là gả cho Trần lão gia làm thiếp, phụ nhân kia là chính thê của Trần lão gia.

Hạt Sen là bạn tốt nhất từ nhỏ đến lớn của hắn, Điền Ca nghe Tiền Đóa vừa nhắc đến “Trần gia đại nương tử làm ăn buôn bán vải vóc”, đầu óc liền xoay chuyển, hẳn là phụ nhân kia chính là thê tử kết tóc của Trần lão gia.

Gay gắt hung hãn như thế, Điền Ca có thể tưởng tượng, Hạt Sen ở trong cái Trần gia kia, sống kém đến mức nào.

Cho dù hắn tất cung tất kính với Trần đại nương tử, người kia hiển nhiên cũng không phải người sẽ nhận tình ý của người khác, chỉ biết càng thêm làm trầm trọng thêm mà trào phúng dìm hàng, Điền Ca lúc này mới làm lớn chuyện, không phải vì cái bánh bao mà là vì tranh một câu khí.

“Em muốn gặp Hạt Sen sao?” Tần Hùng đột nhiên nói.

Điền Ca đột nhiên ngẩng đầu.

— Chàng có cách sao?

Hạt Sen hiện tại là thiếp của phú lão gia, hắn liền cửa lớn Trần gia còn không làm sao vào được, càng đừng nói trông thấy người bạn tốt ngày xưa.

Tần Hùng nhìn thấy ánh mắt sùng bái chờ mong trong mắt vợ, ôm lấy Điền Ca xoay người, bước nhanh hơn về phía một con phố khác.

May mắn may mắn, còn có thể tìm được người, Tần Hùng vội vàng mở miệng gọi lại bóng dáng mảnh khảnh kia.

Hạt Sen nghe thấy động tĩnh quay đầu, ánh mắt đầu tiên liền gặp được Điền Ca, người bạn tốt ngày xưa thở hổn hển, đôi mắt đỏ như con thỏ, miệng bĩu lại nhìn về phía hắn.

Hạt Sen còn lớn hơn Điền Ca một tuổi, Điền Ca cũng gọi hắn một tiếng ca ca.

“Tiểu Ca Nhi, em khỏe không?” Hạt Sen thân thiết đôi tay nắm lấy ngón tay Điền Ca, lúc Điền Ca chạy tới chỗ hắn, giống như một giấc mơ vậy.

Điền Ca gật đầu mạnh mẽ, sống mũi cay xè đến lợi hại, mấy năm không gặp như vậy, Hạt Sen sao lại gầy gò thành cái dạng này.

— Còn ngươi, ngươi khỏe không?

Bọn họ cùng nhau lớn lên, Hạt Sen tự nhiên cũng có thể xem hiểu tất cả thủ thế của Điền Ca.

“Ta khỏe chứ, ăn no mặc ấm, đừng lo lắng ta.” Hạt Sen cười nói, chỉ là ý cười kia không đạt đến đáy mắt, vành mắt còn đỏ, như là vừa rồi còn đang rơi lệ.

“Ta vừa rồi gặp được Nhị ca, không có chuyện gì.” Hạt Sen nhận thấy được ánh mắt nghi hoặc của Điền Ca, chủ động nhắc đến.

Nhị ca.

Điền Ca nghĩ đến lúc ấy Nhị ca điên cuồng quỳ gối trong viện, say rượu gào khóc hỏi vì cái gì, trong lòng không khỏi giật mình.

— Nhị ca có nói chuyện với ngươi không?

Hạt Sen lắc đầu, hắn thì muốn lắm, người trong mộng suy nghĩ trăm ngàn lần, rốt cuộc ở hiện thực gặp được, hắn không biết xấu hổ mà đón nhận đi, Điền Nhị chỉ mắt nhìn thẳng gạt hắn ra.

Bên cạnh còn có gã sai vặt đang chờ, thúc giục Hạt Sen nên về phủ.

Lại là ngay cả thời gian nói chuyện vài câu cũng ít ỏi quý giá như vậy.

Trước khi chia tay, Hạt Sen tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình đeo cho Điền Ca, không dung Điền Ca cự tuyệt, ôn nhu nói: “Em thành hôn, ta đều không thể về xem em một lần, chiếc vòng tay này em nhận lấy, không phải đồ của người khác, là nương ta để lại cho ta.”

Điền Ca nghẹn một khung nước mắt, gật gật đầu, giơ tay ôm chặt hắn, gầy đến thành một khúc xương, ôm đều cấn tay.

— Ngươi phải khỏe mạnh.

Gặp lại liền không biết là khi nào.

Vẫn là Hạt Sen buông tay trước, xoay người rời đi, không dám nhìn lại phía sau, bước chân vội vàng, đi rất nhanh.

“Ta nghe nói Trần lão gia hiện tại bệnh nặng đến lợi hại.” Tần Hùng đột nhiên nói, hắn cũng là từ đám hán tử nghe loáng thoáng tin tức, người tầng lớp thấp, có rất nhiều thời gian nhàn rỗi, nói vài câu chuyện phiếm về lão gia nhà giàu, không biết thật giả.

Nói là Trần lão gia sắp bệnh chết, nghiêm trọng thật sự, mấy người thiếp thất con trai đang tranh gia sản, còn có một Trần đại nương tử, quản lý sản nghiệp dưới tay đâu vào đấy, đều không phải là chủ nhân dễ chọc.

Tần Hùng không quan tâm những cái đó, ý ngoài lời của hắn, có lẽ Trần lão gia chết rồi, Hạt Sen là có thể tự do.

Điền Ca không nói gì, gật gật đầu, nghĩ đến chuyện cũ năm đó, bọn họ ba người cùng nhau ở sơn dã vui đùa cười nói, lại đối lập hiện tại, trong lòng chua xót.

Trừ bỏ Nhị ca, bọn họ đều đã mỗi người thành gia, những ngày tháng đã qua rốt cuộc không trở về được.

Chuẩn bị về nhà đi, bọn họ phải đi đến địa điểm đã hẹn với Nhị ca.

Điền Ca không dám tưởng, Nhị ca hiện tại trong lòng lại là ý tưởng gì.

Nhị ca quen che giấu, trừ lần say rượu thất thố kia, sau đó đều bình thường, chỉ là không muốn cưới vợ, cũng không cho phép bọn họ nhắc lại Hạt Sen.

“Mỹ nhân! Phi, không phải, tẩu tử, đợi ta.” Phía sau có người đang kêu to, dẫn tới một số lớn người quay đầu lại xem.

Chỉ thấy Bạch công tử phong cảnh tề nguyệt, xách theo vạt áo, chạy trốn không còn chút hình tượng nào đáng nói.

Đi đến trước mặt, vẻ mặt mồ hôi mỏng.

Bạch Thanh Chính tìm khắp nơi, nghe Tiền Đóa nói bọn họ đi về phía này, rốt cuộc cũng đuổi kịp, hắn suy nghĩ nửa ngày, vẫn là quyết định thay đại ca ước chuyến đi này, đại ca đối với “Bạn cũ” của hắn coi trọng đến mức nào, cả nhà đều biết.

“Đại ca, tẩu tử.” Bạch Thanh Chính đã lấy lại hơi thở, giơ tay làm lễ, nói: “Mạo phạm, không biết hiện tại các ngươi ở đâu, hai ngày sau có rảnh rỗi không, ta muốn thay đại ca ta, mở tiệc chiêu đãi hai người ăn một bữa cơm.”

Huyện thành này cách phủ Yên Ổn không xa, một ngày phi ngựa là có thể đến, thư hắn đã gửi đi, cũng không biết đại ca bận rộn có đích thân đến một chuyến không.

Bạch Thanh Chính trước cứ chuẩn bị sẵn, vạn nhất đại ca không tới, vậy thôi.

Tần Hùng bọn họ sau khi trở về liền phải chuẩn bị lên núi, lần này hắn mang theo vợ và đồ đệ cùng đi, Tần Bão lại đang ở trường học đọc sách, hắn không có gì vướng bận, thời gian ở trong núi sẽ dài hơn một chút.

Săn được nhiều thứ, về nhà liền có thể sống yên ổn mà ở nhà thêm một đoạn thời gian không cần lên núi.

“Nhà ngươi hiện tại còn ở Vân Bạch Cư?” Tần Hùng hỏi, “Nếu còn, thì đừng để Thanh Quyền đi một chuyến tay không, ngươi báo cho hắn, ta sẽ trả lời hắn.”

Năm đó tan cửa nát nhà, Tần Hùng cùng Bạch Thanh Quyền cũng cãi nhau một trận lớn, lúc ấy giận dỗi, nói cắt đứt mười mấy năm huynh đệ quan hệ, không ngờ chớp mắt thật sự mười năm không gặp.

“Không ở Vân Bạch Cư, ta viết tên địa chỉ mới cho ngươi.” Bạch Thanh Chính càng thêm kiên định, người cao lớn hán tử trước mặt này chính là người đại ca muốn tìm, vội vàng kêu gã sai vặt chuẩn bị bút mực, viết địa chỉ mới cho Tần Hùng ngay bên đường.

Ngồi trên xe bò về thôn.

Nhị ca ở phía trước không nói một lời, sắc mặt thì không nhìn ra cái gì, nhưng hắn không mở miệng, Điền Ca cũng không dám chủ động hỏi đến chuyện Hạt Sen, dù sao hai chữ này, vẫn luôn là nghịch lân của Nhị ca, ai nói Nhị ca đều phải trở mặt.

Tần Hùng thì nắm chặt tờ giấy trắng kia, lặp đi lặp lại xem chữ viết trên đó, Bạch gia làm ăn càng ngày càng lớn, dọn khỏi Vân Bạch Cư, đổi sang nhà cửa khí phái hơn.

Nghe ý tứ của Bạch Thanh Chính, Bạch Thanh Quyền cũng đã cưới vợ sinh con.

Vốn dĩ nói tốt, mặc kệ ai cưới vợ trước, người còn lại đều phải giúp làm hỉ sự chặn rượu.

Tần Hùng cánh tay dài ôm lấy vai Điền Ca, đột nhiên thoải mái mà cười.

Khá tốt, bọn họ đều đạt được điều mình muốn, Bạch Thanh Quyền dã tâm bừng bừng muốn chưởng quản quyền lực gia tộc, hắn chỉ muốn nhàn vân dã hạc cùng thê tử ở chốn sơn dã nhân gian.

Trong lòng Điền Ca cũng có chuyện, vuốt ve chiếc vòng ngọc xanh trên cổ tay.

Hắn sao có thể không quen biết chiếc vòng tay này, đây là thứ mà Hạt Sen thà bị đánh đến vỡ đầu chảy máu cũng muốn giữ lại.

Mới vừa rồi Nhị ca cũng thấy, hướng trên cổ tay hắn liếc qua một cái.

Cái khoảnh khắc kinh ngạc kia đã bị Điền Ca bắt được, hắn không biết nên an ủi Nhị ca như thế nào mới tốt.

Năm đó mẹ kế của Hạt Sen nhất định phải đoạt chiếc vòng tay này, là Nhị ca đá văng cửa, ôm lấy Hạt Sen bị đánh đến khí yếu đi, sau đó, Hạt Sen còn ở nhà bọn họ ở một đoạn thời gian.

Nhị ca cũng mặc kệ người khác nói như thế nào, mang theo một đám hán tử không biết quen biết từ đâu, làm cho cha của Hạt Sen ức hiếp người kia sợ đến tè ra quần, hứa hẹn không đánh Hạt Sen nữa, Nhị ca mới bỏ qua.

— Chúng ta vẫn luôn hảo hảo.

Điền Ca kéo cổ tay Tần Hùng, đem mặt nghiêng dán lên bờ vai hắn, đột nhiên nói.

“Sẽ.” Tần Hùng không nói thêm gì, nghiêng đầu hôn một cái lên thái dương Điền Ca.

back top